“Muốn anh mời luật sư cho không?”
Cố Gia Huy điều chỉnh hô hấp của mình, để cho mình không có quá hung dữ.
Đã hoàn lương vì cô nhóc này rồi, không thể lại làm người ác được nữa.
Đối xử với con gái phải nhẹ nhàng dịu dàng!
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì bị nghẹn họng.
Giờ cô mới nhớ ra là mình không có tiền mới luật sư.
Tức quá tức quá.
“Anh mau buông tôi xuống!”
Hứa Minh Tâm dùng lực đánh vào lưng của Cố Gia Huy, nhưng dường như anh không cảm giác được đau vậy.
Khi đi qua dì quản lý ký túc xá, dì ấy nhìn Hứa Minh Tâm với ánh mắt muốn nói lại thôi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng. Đột nhiên Hứa Minh Tâm cảm thấy dì quản lý không còn hung dữ như trước, nay hiền lành đáng yêu như thiên sứ vậy.
Chắc chắn bây giờ gì ấy rất quan tâm đến mình!
“Dì ơi cứu cháu, cháu không biết người này, anh ta ép cháu đi theo!”
“Tôi…”
Dì quản lý ký túc xá còn muốn nói báo cảnh sát giúp Hứa Minh Tâm, còn dì ấy thì sợ rằng chẳng làm được gì. Nhưng nào ngờ đâu Cố Gia Huy quét mắt qua, dọa dì ấy sợ tới nỗi chẳng dám hó hé câu nào.
“Vậy… dì không ghi cháu về trễ đâu. Chúc hai cháu chơi vui vẻ, tạm biệt!”
Dì quản lý nói xong thì vội vàng chuồn mất.
“Dì ơi, làm người phải có lương tâm! Có người muốn bắt cóc học sinh! Cứu mạng với…!”
Hứa Minh Tâm hét to lên để cầu cứu. Cố Gia Huy sợ rằng ngày mai báo sẽ đưa tin nên không khách sáo vỗ vào mông Hứa Minh Tâm một cái.