Tưởng Thành cho rằng lần này mình thực sự đã đi đến bước đường cùng rồi, nhưng anh không ngờ Mạnh Tuấn Phong lại quỳ xuống thừa nhận mình là nằm vùng trong thời điểm đó.
Cậu ta quỳ xuống trước mặt chú Thất, dập đầu cầu xin ông ta tha mạng cho mình.
Diêu Vệ Hải đang gục trên mặt đất lớn tiếng gọi cậu ra: “Tàng Phong!”
Toàn thân Mạnh Tuấn Phong run lên.
Trong lòng Mạnh Tuấn Phong biết rõ, cậu ta không phải là Tàng Phong, Tưởng Thành mới là người đó, mà cậu ta chỉ là “vỏ bọc” cho Tàng Phong mà thôi, nhiệm vụ của cậu ta chính là bảo vệ an toàn cho Tàng Phong trong thời khắc quan trọng này.
Khi Diêu Vệ Hải gọi cậu ta là “Tàng Phong”, chính là đang hạ lệnh.
Mặc dù mệnh lệnh này thật sự rất tàn nhẫn.
Diêu Vệ Hải đau đớn nhìn về phía cậu ta nói: “Nhớ tới nhiệm vụ của cậu, nhớ tới tín ngưỡng… Đừng sợ…”
Mạnh Tuấn Phong mất hết sức lực, ngồi sụp xuống đất.
Chú Thất nhìn A Phong, người mà ông ta thường coi như con ruột của mình, hóa ra lại là mật vụ ngầm của cảnh sát, đột nhiên nổi giận đùng đùng, gã sai người kéo Mạnh Tuấn Phong đến bên cạnh Diêu Vệ Hải, quỳ cùng với ông.
Lửa giận của sự phản bội bỗng chốc được thổi bùng lên, đám người này đã liên tục đấm đá, thậm chí lên tiếng mắng chửi sỉ nhục Mạnh Tuấn Phong và Diêu Vệ Hải, đồng thời rút huy hiệu cảnh sát trên quân phục của Diêu Vệ Hải, cưỡng bức và ép họ nuốt chửng vào bụng, chà đạp lên tôn nghiêm cảnh sát của họ.
Trong miệng Mạnh Tuấn Phong ngập tràn máu tươi, nôn ra nửa người, toàn thân tê dại vì đau đớn, khi ý thức sắp sụp đổ, cậu ta lại bị kéo lên bắt quỳ gối tiếp.
Chú Thất đeo găng tay và lấy súng từ trong tay đám tay sai, họng súng hướng vào lưng của Mạnh Tuấn Phong.
Trực giác của Mạnh Tuấn Phong vẫn còn, ngay khi nghe thấy tiếng súng được nạp đạn, tóc gáy dựng đứng, từng lỗ chân lông trên cơ thể nở ra, điên cuồng kêu gào vì sợ hãi vô tận.
Cho dù cậu ta đã từng dũng cảm như thế, mạnh bạo như thế, nhưng đến giây phút cuối cùng, khi cậu ta ý thức được cái chết thực sự đang ở trước mắt, cậu ta vẫn sợ hãi.
Mạnh Tuấn Phong đã khóc, khóc như một cậu bé và nói: “Chú Diêu, cháu sợ…”
Tưởng Thành đứng bên cạnh Thích Nghiêm và chứng kiến tất cả những thứ này.
Lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi lạnh, cơn đau xuyên thấu đang cào xé tâm can anh.
Tình thế không thể cứu vãn trước mắt giống như đoàn tàu phóng nhanh, dù có chặn trước mặt cũng không có tác dụng gì ngoại trừ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Anh không thể ngăn nó lại.
Quá đau đớn.
Như thể bóng tối dày đặc, không thể hòa tan bao trùm lấy anh, cảm giác nghẹt thở đang chặn lại nơi cổ họng anh.
Toàn thân Tưởng Thành lạnh toát, cả người như mất đi ý thức, hồn bay phách lạc, quan sát tất cả những gì đang xảy ra ở đây.
Anh thấy biểu hiện của chính mình vậy mà lại không hề có chút biến đổi nào.
Đối diện với Mạnh Tuấn Phong kinh hãi không thôi, Diêu Vệ Hải cố gắng an ủi: “Tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Những câu nói này của ông ấy, đối mặt trước cái chết nặng nề lại tỏ ra vô cùng bình thản và điềm nhiên.
Mạnh Tuấn Phong vẫn đang khóc, “Chú Diêu, cháu sống chưa đủ, cháu không muốn chết…”
Diêu Vệ Hải cuối cùng rơi lệ nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Chú Thất nhìn cả người cậu ta run rẩy, ngược lại cũng không vội bắn phát súng này.
Khi Mạnh Tuấn Phong sắp bị sự sợ hãi của cái chết giày vò cho phát điên, cậu ta vừa vùng vẫy vừa gào lên: “Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”
Chú Thất trực tiếp bóp cò và ‘đoàng’ một tiếng, một phát súng từ phía sau xuyên qua người Mạnh Tuấn Phong.
Có lẽ là ảo giác, dường như Tưởng Thành ngửi thấy mùi thuốc súng hăng hắc, hòa cùng với máu tanh khiến anh buồn nôn.
Sau khi bị bắn, Mạnh Tuấn Phong ngã nhào xuống đất, cơ thể bất giác co giật, lại bị cơn đau giày vò thêm một lúc mới hoàn toàn lịm đi.
Thấy Mạng Tuấn Phong nằm im bất động, chú Thất cười lạnh, tháo găng tay ra, lấy khăn lau tay cẩn thận rồi đưa súng cho Thích Nghiêm.
Chú Thất trầm giọng nói: “Diêu Vệ Hải sẽ giao cho cậu.”
Trên tay Thích Nghiêm cũng đeo một đôi găng tay đen, hắn cầm súng và chơi một lúc trước khi chĩa họng súng về phía Diêu Vệ Hải.
Lúc chuẩn bị nổ súng, dường như hắn vẫn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ kích thích.
Vậy quá dễ dàng rồi, hắn không hài lòng với điều đó.
Thích Nghiêm đảo mắt quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tưởng Thành. Súng được quay tròn giữa các ngón tay của hắn, Thích Nghiêm cầm nòng súng, xoay tay cầm súng về phía Tưởng Thành.
Hắn cười khoái chí, giống như một đạo diễn đang lên kế hoạch cho một vở kịch hay, cuối cùng cũng gặp được diễn viên thích hợp nhất.
Thích Nghiêm nói: “Đội trưởng Tưởng, nhường cậu.”
Cách xưng hô của hắn với Tưởng Thành càng giống một lời châm biếm hơn.
Ngay cả bản thân Tưởng Thành cũng không biết mình phải làm như thế nào, trên mặt anh không hề bất kỳ thăng trầm nào, gật đầu, nhận lấy súng từ trong tay Thích Nghiêm.
Diêu Vệ Hải quay lưng về phía anh quỳ trên mặt đất, anh chĩa súng vào lưng ông ấy, giống như một loại hành quyết.
Do chính tay anh thi hành.
Ngừng một lát, Tưởng Thành ngước mắt nhìn sang Thích Nghiêm hỏi: “Tôi có thể nói với ông ta vài câu được không?”
Thích Nghiêm nhướng mày, giang hai tay: “Tùy cậu.”
Tưởng Thành quỳ một gối xuống, họng súng ấn vào sau ót Diêu Vệ Hải, hỏi ông: “Tôi thật sự không thể hiểu tại sao ông lại kiên quyết như vậy.”
Anh muốn nghe câu trả lời của Diêu Vệ Hải.
Câu trả lời có thể cho anh một lý do để sống và tiếp tục tiến về phía trước.
Vẻ mặt Tưởng Thành lạnh lùng, nhưng hai mắt đã đỏ hoe: “Cục phó Diêu, ông có người thân không? Có bạn bè không? Tín ngưỡng của ông là cái gì, mà bám lấy chúng tôi mãi không buông?”
Anh cảnh cáo nói: “Đừng có nói với tôi là niềm kiêu hãnh và thứ chính nghĩa và công lý chết tiệt đó!”
Diêu Vệ Hải cười nhạt, thì thào: “Là Lý Cảnh Bác…”
“Gì?”
“Niềm tin của tôi là Lý Cảnh Bác…”
“…”
Tưởng Thành sửng sốt hồi lâu, mới sực nhớ ra mình đã từng nói một câu tương tự vậy với Diêu Vệ Hải. Anh cũng có niềm tin, anh từng nói, niềm tin của anh chính là Chu Cẩn.
Cho dù có thế nào, anh phải sống sót trở về với tư cách là một cảnh sát và gặp lại cô.
Diêu Vệ Hải yếu ớt, nói ngắt quãng: “Cha của Lý Cảnh Bác là chiến hữu của tôi. Khi chúng tôi chống khủng bố ở biên giới, ông ấy đã hy sinh để cứu tôi. Tôi đã hứa với ông ấy sẽ chăm sóc Cảnh Bác thật tốt … Tôi đã không làm được…. để cậu ấy chết trong vụ ‘8.17’ ……”
Ông chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thích Nghiêm phía trước: “Là hắn, hắn đã giết Cảnh Bác.”
Nghe đến cái tên Lý Cảnh Bác, Thích Nghiêm dường như đang cố gắng nhớ lại, phải một lúc lâu mới lục lại được ký ức trong số rất nhiều các linh hồn đã chết dưới tay hắn.
“Ồ, tên nhóc đó …” Thích Nghiêm làm ra dáng vẻ đột nhiên nhớ ra: “Có vẻ là một người quan sát. Lúc đó, tôi đã bắn trúng vào chân tên bắn tỉa và đồng thời cũng lộ ra vị trí. Cậu ta là người đầu tiên tìm thấy tôi. Tôi nhớ kỹ năng của cậu ta không tồi, thậm chí còn cào vào mặt tôi một nhát. Chọc tôi tức giận liền đổi tay đâm cậu ta mấy chục nhát sau lưng.”
Nghe đến đây, Diêu Vệ Hải nhớ lại khoảnh khắc năm đó khi ông nhìn thấy thi thể của Lý Cảnh Bác trong phòng khám nghiệm tử thi, nỗi mất mát to lớn đó đã biến thành cơn giận dữ như lửa rừng.
Hai mắt ông tuôn ra những sợi tơ máu, ông gượng dậy muốn lao về phía Thích Nghiêm, nhưng lại bị Tưởng Thành ở phía sau giữ chặt lại.
Thích Nghiêm rất hài lòng với phản ứng của ông ấy nên càng kích thích thần kinh đang ngày một tệ hơn của Diêu Vệ Hải, “Lúc đó máu của cậu ta phun khắp người tôi, hại tôi phải lau rất lâu mới sạch…”
Diêu Vệ Hải bị khống chế đến mức không thể động đậy, chỉ có thể hét lên với Thích Nghiêm một cách đầy đau đớn.
Phát hiện ra sự ích kỷ xấu xa của ông từ dưới lớp áo công lý, điều này khiến Thích Nghiêm vô cùng thích thú.
Hắn không chút nể nang mà tiết lộ: “Hóa ra tên nhóc đó là con của bạn cũ của cục phó Diêu. Hèn gì … Thảo nào ngay từ đầu ông đã như con chó điên cắn tôi mãi không buông, tôi còn tưởng ông là người vĩ đại, bằng mọi giá cũng phải bắt được tôi.”
Diêu Vệ Hải gầm lên: “Thích Nghiêm, cậu sẽ không được tự do quá lâu đâu! Cậu sẽ không vui vẻ quá lâu đâu!”
Vẻ mặt Thích Nghiêm vô cùng bình thản, ôn nhu nói: “Dù sao dọc theo đường đi có rất nhiều cảnh sát muốn chôn cùng tôi, tôi không quan tâm. Ồ, đúng rồi, còn có một người nữa, giáo sư Giang, ông biết anh ta là người như thế nào không?”
Nói đến Giang Hàn Thanh, Diêu Vệ Hải ngừng la hét, dần cúi chốc đầu xuống, vẻ mặt không khỏi đau lòng.
“Ông thực sự nên nghe cách anh ta la hét thảm thương trong tay tôi những ngày đó như thế nào.” Thích Nghiêm thở dài tiếc nuối, “Và cả tên nằm vùng mà ông đã gửi đến nữa…”
Hắn chỉ vào Mạnh Tuấn Phong đã ngã xuống, và nói: “—— Mấy ai có kết cục tốt đẹp? Họ bị ông hại thành ra như vậy, cục phó Diêu, nếu tôi là ông, tôi đã tự sát để tạ lỗi từ lâu rồi.”
Diêu Vệ Hải nhắm mắt lại, nước mắt ân hận cứ thế trào ra, nhìn từ góc độ của Tưởng Thành, hai vai ông run rẩy dữ dội.
Thần trí Diêu Vệ Hải có chút suy sụp, không ngừng lặp đi lặp đi lại lẩm bẩm nói với những người không tồn tại trước mặt: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Thích Nghiêm vui vẻ nói: “Người biết ăn năn hối lỗi thế là chuyện tốt.”
Tưởng Thành lại cầm súng, trầm giọng nói: “Diêu Vệ Hải, con đường của ông đến đây là kết thúc.”
Họng súng lại lần nữa đưa tới, Diêu Vệ Hải giật mình bừng tỉnh bởi cái chạm lạnh sau gáy.
Tưởng Thành hỏi ông: “Biết người bắn chết ông là ai không?”
Diêu Vệ Hải mím môi đầy mùi vị máu tanh nồng, trong lòng đáp lại, biết chứ.
Tưởng Thành không phải là cấp dưới của ông, cũng không phải là con tốt mà ông cử đi xâm nhập vào nội bộ nhóm tội phạm, anh chính là hy vọng của ông.
Trong năm năm qua, cứ mỗi lần ông nản lòng, tin tức do ‘Tàng Phong’ gửi tới có thể khiến máu nóng nhiệt huyết trong người ông sục sôi trở lại.
Ông mang gánh nghĩa vụ cảnh sát, mang lòng áy náy với Cảnh Bác, bị Tưởng Thành kéo dẫn, từng bước từng bước đi tới hiện tại, đi đến bước đường như ngày hôm nay.
Nếu như ở giây phút cuối cùng, người bắn ông là Tưởng Thành, trong lòng ông cũng không nên có quá nhiều ý hận. Bởi vì Diêu Vệ Hải biết Tưởng Thành sẽ giẫm lên vai ông để tiếp tục đuổi theo ánh sáng của con đường phía trước.
Đây là sứ mệnh thiêng liêng và cũng là giá trị cho cái chết của ông.
Tưởng Thành nói: “Tôi cũng từng là cảnh sát, tự mãn và đầy tham vọng. Thật tiếc khi lực lượng cảnh sát đã coi thường tôi và ép tôi phải đi xuống con đường này. Đôi khi tôi cũng hối hận, nhưng nhìn thấy ông trong bộ dạng này, tôi chẳng còn gì để hối hận nữa.”
Diêu Vệ Hải mỉm cười, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Ông hiểu rõ ý tứ của câu này, Tưởng Thành đang nói, anh không hối hận khi nhận nhiệm vụ nằm vùng này.
Tưởng Thành lên đạn, không ai phát hiện tay anh đang khẽ run rẩy, chỉ có mình Tưởng Thành biết.
“Vì con đường của ông cũng chỉ tới đây thôi, còn con đường của tôi còn rất dài.” Tưởng Thành nói xong lời này, ngay ngắn đứng lên, ánh mắt sắc bén thâm thúy, họng súng nhắm trúng vào Diêu Vệ Hải, “Nếu có trách thì hãy trách bản thân ông, cứ nhất quyết chống lại chúng tôi.”
Diêu Vệ Hải nhẹ giọng nói: “… Bắn đi.”
Tưởng Thành cầm chắc thân súng lạnh lẽo, giống như đang ôm một con rắn độc màu đen, trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát lớp vảy vừa cứng vừa trơn, anh hơi rùng mình một cái, lỗ chân lông toàn thân như có kim châm.
Mãi không thấy Tưởng Thành xuống tay, Diêu Vệ Hải sợ anh do dự mà để lộ ra sơ hở, hai mắt đỏ ngàu gào lên: “Tưởng Thành, tôi sẽ nhớ tới cậu! Có là ma, tôi cũng sẽ không buông tha cho cậu, tôi muốn xem xem kết cục con đường của cậu còn dài bao lâu! Bắn đi! Xem cậu dám không?”
“Đoàng–!”
Trong phút chốc, máu tanh tung tóe, máu me bắn vương vãi lên mặt Tưởng Thành, nóng đến nỗi khien toàn thân anh run lên.
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang vọng trong nhà kho hồi lâu, Diêu Vệ Hải ngã xuống dưới họng súng còn đọng lại đầy khói thuốc.
Bao nhiêu ngày tháng mệt mỏi rốt cuộc giờ phút cũng được giải thoát, ngoại trừ có chút ân hận, nhưng là không có gì hối hận lắm, chỉ có không hối hận mới có thể an lòng mà ra đi.
Ông nhìn thấy Mạnh Tuấn Phong đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy đôi ủng của Tưởng Thành, lướt ngang qua người bọn họ rồi đi về phía trước.
Diêu Vệ Hải cuối cùng cũng trút hơi thở cuối và từ từ nhắm mắt lại.
Tưởng Thành ngầm hiểu ý nghĩa câu nói cuối cùng của Diêu Vệ Hải trước khi chết. Ông ấy đang nói–
“Tôi ở trên trời sẽ dõi theo cậu.
Luôn luôn dõi theo cho đến khi cậu vượt qua vạch đích.”
Anh giắt súng vào bao da ở chân, đi tới trước mặt Thích Nghiêm, hỏi: “Thế này đã khiến anh hài lòng chưa?”
Thích Nghiêm nhướng mày, không muốn nhiều lời, chỉ nói: “Dọn dẹp thi thể đi, rồi đến gặp tôi.”
…
Khi Tưởng Thành nói về tất cả những chuyện này, hốc mắt đỏ hoe, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề rơi lệ.
Anh nói: “Tiểu Ngũ, anh thực sự nên chết ở đó với họ.”
Chu Cẩn bàng hoàng kinh ngạc, nỗi sợ hãi không tên cứ thế vây quanh trái tim cô.
Cô nhìn thấy được sự u ám và tăm tối giữa khuôn mày dang rộng của Tưởng Thành, anh nói: “Bởi vì là người được sống tiếp, dường như làm chuyện gì cũng đều sai trái.”
“Muốn danh dự và thân phận là sai; muốn người phụ nữ của anh quay lại với anh là sai …”
“Nghĩ đến A Phong phải chết thay mình, anh ngay cả thở thôi cũng đều là sai trái.”
“Không phải! không phải!”
Chuông báo động của Chu Cẩn vang lên, trực giác mách bảo như có linh tính gì đó, cô vươn tay ra, nắm chặt lấy Tưởng Thành.
Anh nhanh nhẹn đổi trái tay, giữ lấy cổ tay của cô, động tác dứt khoát đến lạnh lùng, không chút lưu tình.
Khi còn ở học viện cảnh sát, anh từng là “giáo quan” của Chu Cẩn, anh đã dạy một nửa kỹ năng chiến đấu của Chu Cẩn.
Anh dễ dàng khuất phục Chu Cẩn và chạm vào chiếc còng trên eo cô.
Cổ tay Chu Cẩn bị đè xuống, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng lách cách, chiếc còng cứng ngắc lạnh lẽo đang còng cổ tay cô lại, kéo rồi khóa vào tay cầm cửa xe.
Chu Cẩn hoảng sợ: “Tưởng Thành!”
Nhìn thấy biểu cảm bị kích động của cô, tựa hồ sẽ khóc cười như trước, tâm tình nặng trĩu của Tưởng Thành bỗng nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.
Anh cười có chút phóng đãng cùng kiêu ngạo, cố tình trêu chọc cô: “Em nhìn mình xem, hung dữ với anh như vậy. Với Giang Hàn Thanh, em cũng như thế sao?”
Chu Cẩn tức giận nói: “Tưởng Thành, tháo còng cho em! Lần này anh lại tự mình quyết định, em…”
Anh nhanh chóng bịt miệng cô, Chu Cẩn không thể phát ra tiếng, trong mắt ánh lên vẻ khẩn trương sốt ruột cùng buồn bã.
Anh chỉnh lại vẻ mặt cương nghị, nghiêm túc nói với Chu Cẩn: “Đương nhiên Giang Hàn Thanh thua kém anh rất nhiều, nhưng cậu ta là người mà em có thể giao phó cả đời. Anh biết cậu ta đã thích em từ khi còn nhỏ, đến bây giờ cậu ta vẫn thích em, như vậy cũng tốt, rất tốt– “
Anh cười miễn cưỡng.
“Tiểu Ngũ, có vậy anh mới có yên tâm hoàn thành những chuyện anh nên hoàn thành.”
Chu Cẩn lo lắng đến nỗi nước mắt không ngừng tuôn rơi, như có dự cảm Tưởng Thành sắp làm gì đó nên nghẹn ngào nói: “Không được! Tưởng Thành, anh dám! Anh dám!”
Cô vùng vẫy, chiếc còng cứng bằng sắt hằn lên những vết đỏ trên cổ tay cô.
“Em nghe anh nói …” Tưởng Thành giữ lấy cánh tay ngăn không cho cô giãy dụa, trầm giọng nói: “Nếu như không phải chính tay mình trả mối thù này, không chuộc được tội, anh chết cũng không cam lòng.”
Lúc này trong mắt anh ngân ngấn những giọt nước mắt mờ nhạt, họ đối mặt với nhau, Chu Cẩn có thể nhìn thẳng vào sâu trong nỗi đau và sự hỗn loạn mà anh đang chôn lấp, cô sững sờ.
Tưởng Thành thả tay ra, đầu lưỡi cô bất chợt đông cứng, không nói ra được câu nào.
Tưởng Thành rất muốn hôn Chu Cẩn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể hôn xuống, anh vươn tay ôm cô vào lòng, khẽ dùng lực như đang siết chặt hoà cô vào linh hồn và xương máu của chính mình.
Anh nói: “Tiểu Ngũ, anh xin lỗi em, xin lỗi ba mẹ…”
Một tay Chu Cẩn túm lấy áo khoác của anh, nắm thật chặt, giọng nói run rẩy: “Nếu anh dám làm chuyện ngu xuẩn, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Tưởng Thành nghe xong lời này, cười khổ.
“… Vậy cũng tốt.”
Cả đời của Chu Cẩn, là một sự ban ơn quá lớn đối với anh rồi.
Bàn tay đang túm chặt bị anh tách ra từng ngón một, cả người Chu Cẩn bị hẫng, thấy anh cầm súng của cô, vội vàng nhảy khỏi xe địa hình, lao như bay về phía xe cảnh sát gần nhất.
Anh nhảy vào trong qua cửa kính xe, nổ máy, tiếng động cơ xe ầm ầm gầm rú.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn, nhất thời không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Hai má Tưởng Thành lạnh cứng chắc khoẻ, đưa tay kéo khóa cổ áo khoác, quay đầu, liếc nhìn Chu Cẩn phía xa.
“Tưởng Thành!” Chu Cẩn kinh hãi, quay sang hét lớn với các đồng nghiệp trong đội điều tra: “Ngăn anh ấy lại!”