Yến Uyển đành cố gắng nhẫn nhịn, cười nói: “Hài tử không sao là tốt rồi”
Dĩnh tần nhướn mày lên, tựa như cười nhưng không cười nhìn Yến Uyển: “Đúng là trùng hợp, Khánh Hữu chuồn êm ra ngoài, ông trời lại cho tỷ tỷ nhìn thấy, ông trời lại cho tỷ tỷ nhảy xuống nước cứu được Khánh Hữu. Qủa thật vô xảo bất thành thư*, dường như ông trời cũng muốn thành toàn cho tỷ tỷ vậy”
(*Thành ngữ 无巧不成书 (vô xảo bất thành thư) chỉ sự “trùng hợp một cách kỳ lạ”; giống như nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Theo trang Baidu (trang web này của Trung Quốc, tựa như trang Wikipedia), thành ngữ này xuất xứ từ chuyện Thi Nại Am viết truyện Thủy Hử, viết đến tích Võ Tòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng la hét ầm ĩ, thì ra là một tên say rượu đang đánh một con chó vàng to lớn, bèn nảy ra ý tưởng cho Võ Tòng đánh hổ. Về sau gặp người khác ông mới nói: “Chân thị vô xảo bất thành thư a!” (Quả là trùng hợp lạ kỳ mà tôi mới viết nên sách này))
Tròng đen con mắt Xuân Thiền chuyển động, nàng ôm bình nước nóng đưa cho Yến Uyển sưởi ấm, khổ sở nói: “Đúng vậy ạ! Lệnh phi nương nương không mất đứa nhỏ cho dù nương nương không hiểu thủy tính nhưng vẫn nhảy xuống cứu thế tử Khánh Hữu. Đúng là nương nương là người rất thích con trẻ”
Sắc mặt Hoàng đế ôn nhu vài phần: “Đúng vậy, trẫm nhớ Yến Uyển không hiểu thủy tính, ai chà, nàng cũng không cẩn thận rồi, may mà có cung nhân phát hiện sớm, nếu không nàng đã mất mạng rồi”. Hoàng đế nói xong, ngưng mắt nhìn nàng rồi hỏi: “Nhưng sao canh giờ đó, nàng lại ở Ngự Hoa viên vậy?”
Yến Uyển chưa nói gì mà nước mắt đã rơi xuống lã chã, khiến nàng trông rất điềm đạm đáng yêu.
Xuân Thiền vẫn còn tỉnh táo, nói: “Hoàng thượng có điều không biết. Từ khi Thất công chúa được đưa tới Hàm Phúc cung của Dĩnh tần nương nương thì Lệnh phi nương nương ngày đêm mong nhớ, vẫn luôn ngóng trông hi vọng gặp lại công chúa một lần. Ngự Hoa viên cách không xa Hàm Phúc cung, nương nương hi vọng Dĩnh tần có thể ôm công chúa đến Ngự Hoa viên chơi đùa, cho dù có đứng nhìn ở xa thì nương nương cũng cảm thấy an lòng”
Dĩnh tần hừ nhẹ một tiếng: “Hoàng thượng, lúc đó là đang giờ ngủ trưa, bây giờ đang mùa đông gió lớn, cho dù thần thiếp không hiểu chuyện thì cũng không ôm công chúa đứng trong gió như vậy”
Trong mắt Hoàng đế chợt lóe lên một tia nghi ngờ. Yến Uyển buồn bã mở miệng: “Hoàng thượng, bây giờ là mùa đông sao? Gió rất lớn sao? Thần thiếp không cảm thấy gì cả. Thậm chí thần thiếp không phân biệt được trời đang tối hay đang sáng nữa. Thần thiếp chỉ nghĩ đến đứa con của mình mà thôi, con của thần thiếp…”
Xuân Thiền rưng rưng nói: “Hoàng thượng, từ lúc Thất công chúa được đưa tới Hàm Phúc cung của Dĩnh tần nương nương thì Lệnh phi nương nương ngày đêm thương nhớ, tinh thần hoảng hốt…”. Nàng do dự nhìn về phía Yến Uyển, khổ sở nói: “Thần chí của nương nương cũng hay bất thường…”
Hoàng đế cảm thấy không đành lòng: “Con cái được tần phi khác nuôi dưỡng là chuyện bình thường. Dĩnh tần xuất thân cao quý, tính cách hào phóng…”. Hắn dừng lại rồi chậm rãi nói: “Lúc Dĩnh tần bắt đầu dưỡng dục Thất công chúa thì Dĩnh tần đã đặt tên cho nó là Cảnh Ngoạn”.
“Cảnh Ngoạn. Cảnh Ngoạn sao?” Yến Uyển thì thào kêu gọi, để mặc nước mắt tùy ý chảy ra, nàng ôm chặt lấy tâm chăn, giọng nói run rẩy: “Thần thiếp biết, thần thiếp không phải là một người ngạch nương tốt. Thần thiếp xuất thân nghèo hèn, kiến thức nông cạn nhưng mà Hoàng thượng, thần thiếp yêu con đều giống với người khác, không phải thần thiếp thấy thiếu công chúa mà là thần thiếp muốn xin lỗi Thất công chúa”
Dĩnh tần biết Yến Uyển muốn ám chỉ điều gì cho nên vội vàng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phụng dưỡng Hoàng thượng nhiều năm, chỉ có cái tiếc nuối duy nhất là không thể sinh dục được. May mắn thay thần thiếp được Hoàng thượng yêu mến, đem Cảnh Ngoạn cho thần thiếp dưỡng dục. Mỗi ngày thần thiếp đều tự tay chăm sóc Cảnh Ngoạn giống như con đẻ của mình, thật sự thần thiếp cảm thấy rất yêu thương”
Hoàng đế trấn an, cầm tay Dĩnh tần, ôn nhu nói: “Lúc trước a mã nàng vào cung yết kiến trẫm, có nói vì nàng không có con, vẫn luôn cảm thấy buồn rầu cho nên trẫm mới đem Cảnh Ngoạn cho nàng chăm sóc, cũng như trấn an nàng luôn”.
Dĩnh tần mỉm cười, nắm chặt tay Hoàng đế mà cảm thấy có chút an tâm.
Dĩnh tần nhìn bộ dáng của Yến Uyển, thân thiết nói: “Lệnh phi ngã xuống nước thì phải dưỡng sức một thời gian thì mới tốt. Hoàng thượng, Hoàng thượng đã đồng ý cùng dùng bữa tối với thần thiếp, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau quay về đi”
Hoàng đế nhìn Dĩnh tần, ôn nhu mỉm cười, hắn xoay người ý muốn rời đi: “Tuy rằng nàng cũng chỉ mới có một đứa con nhưng trẫm vẫn muốn cảm tạ nàng, tạ nàng cứu Khánh Hữu. Trẫm chỉ có một đứa cháu ngoại này, Cảnh Sắt chỉ có một đứa con này, may mắn nó không có việc gì, may mắn…”
“Hoàng thượng, Hòa Kính công chúa chỉ có một đứa con, thần thiếp cũng chỉ có một đứa con gái là Cảnh Ngoạn. Hoàng thượng, Cảnh Ngoạn đã được Dĩnh tần dốc lòng dưỡng dục, thần thiếp không dám cầu xin Hoàng thượng cho Cảnh Ngoạn quay về bên cạnh thần thiếp mà khiến cho Dĩnh tần chịu cái nỗi khổ chia lìa. Nhưng thần thiếp cầu xin Hoàng thượng hãy thương xót, hãy cho thần thiếp có thể lại có thêm một đứa con nữa đi ạ”.
Bước chân Hoàng đế chậm lại nhưng hắn cũng không lên tiếng. Chiếc long bào dần dần bước ra khỏi cửa, dưới chân mang theo bụi hôi, thân ảnh của hắn càng lúc càng xa. Yến Uyển thất vọng rơi lệ xuống đất.
Ban đêm, Hoàng đế vốn muốn một mình ngủ lại ở Dưỡng Tâm điện. Có lẽ do tiếng khóc nỉ non của Yến Uyển làm cho hắn suy nghĩ, có lẽ cái hình ảnh rơi xuống nước làm cho hắn nhớ tới nàng cho nên sau khi gấp tấu chương lại, hắn liền gọi Lý Ngọc vào.
Lý Ngọc cung kính, tựa hồ cảm thấy cái không bình tĩnh của Hoàng đế. Hoàng đế hỏi: “Kính sự phòng có đưa lục bài đến không?”
Lý Ngọc nói: “Kính sự phòng đang đợi ở bên ngoài ạ”. Hắn vỗ tay hai cái, Từ An mang thẻ bài bước vào. Đèn đuốc trong điện le lói, lại phảng chiếu cái sắc màu u u của cái bàn gỗ lim mà mang theo cái ánh mắt ngưng thần của Hoàng đế .
Bàn tay Hoàng đế xẹt qua như nước chảy, tới chiếc thẻ bài ghi chữ “Lệnh phi” thì hắn hơi dừng lại, hắn lại băn khoăn, cuối cùng chạm đến thẻ bài của “Uyển tần”. Từ An ngạc nhiên, Lý Ngọc vội cười nói: “Hoàng thượng đúng là người trưởng tình, đã lâu rồi Hoàng thượng chưa gặp Uyển tần”.
Hoàng đế nhìn hắn một chút rồi nói: “Đi thôi”.
Từ An nói: “Nô tài sẽ đến thông báo cho Uyển tần nương nương”. Hắn vừa cất bước mới đi đến cửa điện thì nghe thấy một tiếng thở dài phía sau: “Đưa Lệnh phi đến đây”
Từ An không biết vì sao Hoàng đế lại thay đổi như vậy nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đáp ứng bước đi.
Một đêm phong ba cũng trôi qua rất nhanh, tựa hồ không còn ai để trong lòng, bởi vì thật sự không đáng để ở trong lòng. Một tháng sau, Hoàng đế lại thị tẩm Yến Uyển thêm lần nữa. Từ nay về sau, Hoàng đế vẫn không để ý đến Yến Uyển, ngay cả cái chi tiêu theo ấn lệ Quan nữ tử thì cũng không thay đổi. Mọi chuyện vẫn như lúc trước.
Nhưng mà Yến Uyển được thị tẩm hai lần, rốt cuộc nàng cũng có thai.
Lúc Giang Dữ Bân truyền tin đến thì Như Ý chỉ thản nhiên mỉm cười, lẳng lặng đánh một quân cờ trắng xuống. Hải Lan ngồi đối diện với Như Ý, nắm trong tay quân cờ màu đen, nhíu mày nói: “Đúng là Lệnh phi có phúc khí, mới sinh hạ Thất công chúa chưa được bao lâu thì lại có thai lần nữa”
Giang Dữ Bân trầm giọng nói: “Dạ, long thai đã được năm tháng. Lệnh phi mang thai nhưng không dám thỉnh Thái Y viện thỉnh mạch an thai cho nên đến khi long thai lộ diện rõ ràng thì Thái Y viện mới biết chuyện”
Như Ý nhướn mày: “Nàng ta có lá gan lớn như vậy sao?”
Hải Lan hừ nhẹ một tiếng: “Không phải lá gan lớn mà là lá gan quá nhỏ! Nàng ta sợ chúng ta hãm hại cái thai mà nàng ta vất vả có được mà thôi”. Nàng có chút thầm oán: “Từ khi nàng ta nhảy xuống nước cứu lấy bảo bối của Hòa Kính công chúa thì tỷ tỷ cũng nên đề phòng nàng ta Đông Sơn tái khởi* thì hơn. Rốt cuộc Hoàng thượng cũng đã thị tẩm nàng ta hai lần”.
(*Giải thích câu: “Đông Sơn tái khởi”:
Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Do đó, người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ.
Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.)
Như Ý nhẹ nhàng lắc đầu: “Sủng hạnh thì sao chứ? Cho dù Hoàng thượng có biết Lệnh phi có thai nhưng cũng chỉ phân phó Nội vụ phủ hầu hạ nàng ta, ban thưởng chút gì đó mà thôi, chứ không muốn đến thăm nàng ta. Không như Hãn phi, mới có thai hai tháng thì Hoàng thượng đã xem muội ấy như kim tôn ngọc quý trong tay”
Hải Lan không nghĩ như vậy: “Xuất thân của Lệnh phi thì sao so được với Hãn phi chứ? Bây giờ không dễ dàng gì mà Hãn phi lại có thai, mà Lục công chúa của Hãn phi đi theo Ngũ công chúa của tỷ tỷ cho nên tất nhiên Hoàng thượng phá lệ
yêu thương một chút”
Như Ý ngưng thần rồi nói: “Thân thể Lệnh phi, chắc Giang Dữ Bân khanh hiểu rõ nhất đúng không?” WebTru yenOn linez . com
Trong mắt Hải Lan có chút nghi ngờ, thần sắc Giang Dữ Bân bất động: “Sau khi Lệnh phi nương nương sinh hạ Thất công chúa đã chịu nhiều đau thương, việc chăm sóc thân thể trong thời kỳ hậu sản không tốt, thân thể lại suy yếu cho nên không thích hợp mang thai”.
Như Ý vươn tay sửa lại cây trâm yến vĩ trên đầu, khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Thân thể của mình tự mình hiểu được, cần gì phải cưỡng cầu như vậy”
Hải Lan bình tĩnh nói: “Còn có Hòa Kính công chúa nữa, tỷ tỷ cũng không thể không để ý đến chuyện này được. Rốt cuộc nàng ta là Cố Luân công chúa* yêu thương nhất của Hoàng thượng, lại là con gái của vợ cả Hiếu Hiền hoàng hậu. Lệnh phi cứu con của nàng ta thì tất nhiên nàng ta cũng sẽ chiếu cố Lệnh phi”.
(*Cố Luân công chúa (固倫公主): ban cho con gái do Hoàng hậu sinh ra. Cố Luân có nghĩa là “thiên hạ” trong tiếng Mãn Châu.
Hòa Thạc công chúa (和碩公主): ban cho con gái do các phi tần sinh ra. Hòa Thạc có nghĩa là “bốn phương, bốn mặt” trong tiếng Mãn Châu.
Trên thực tế, vẫn có những trường hợp được nâng bậc lên như Hòa Hiếu Công chúa vốn chỉ là con của Đôn phi Uông thị, nên chỉ là bậc Hòa Thạc công chúa, về sau được vua cha Càn Long nâng lên bậc Cố Luân công chúa. Hoặc như Vinh Thọ công chúa, trưởng nữ của Cung thân vương Dịch Hân, vốn chỉ ở bậc Hòa Thạc cách cách, năm 7 tuổi được Từ Hy thái hậu đưa vào cung nuôi dưỡng, phá cách phong lên bậc Cố Luân công chúa năm 1861)
Quân cờ bằng ngọc màu trắng mang chút hơi lạnh, lúc này Như Ý mới cảm khải: “Đôi khi có lẽ cái chết cũng là chuyện tốt, có thể bù lại cái chưa từng hoàn mỹ. Hiếu Hiền hoàng hậu tạ thế, Hoàng thượng càng ngày cảng cảm thấy áy náy, càng cảm thấy thương nhớ. Mấy năm nay Hoàng thượng vẫn luôn làm thơ từ dành cho Hiếu Hiền hoàng hậu. Ngay cả đi đến Tế Nam cũng không chịu vào thành, chỉ vì đó là nơi Hiếu Hiền hoàng hậu mất đi”
Hải Lan im lặng không nói gì, chỉ là nàng hiểu được cái trầm mặc có thể an ủi được cái cô lạnh lẫn nhau. Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng: “Kể từ Thập Tam a ca tạ thế, dường như tâm tỷ tỷ đã nhạt đi, có rất nhiều chuyện không hề để ý đến”.
Như Ý cười khổ: “Điều bổn cung nghĩ rốt cuộc cũng khó cầu, vậy thì không bằng hài lòng những gì mình đang có đi”
Kỳ thật có rất nhiều chuyện nàng hiểu rất rõ, cho dù có cái tôn sư Hoàng hậu, cho dù có cái tha thứ lẫn nhau, lại có cái tin tưởng nhưng mỗi lần trải qua một chuyện thì nàng càng lúc càng cảm thấy yếu đuối, thậm chí yếu đến mức không chịu nổi một cái đả kích nào nữa. Như Ý cũng không còn sức để quyết tuyệt nữa rồi.
Như Ý nói lời đó là vào lúc tháng Ba thì vào ngày 17 tháng Bảy, Yến Uyển sinh non một vị Hoàng tử. Vị Hoàng tử này là Thập Tứ a ca, tên là Vĩnh Lộ. Hoàng đế cho Yến Uyển giữ lại Vĩnh Lộ ở bên cạnh nuôi nấng, cứ cách ba ngày thì lại ban thưởng theo quy củ sinh hạ Hoàng tử, cũng không có chút phá lệ thay đổi. Nhưng mà Yến Uyển không vui sướng được bao lâu, hài tử này vốn sinh non cho nên thân thể yếu đuối kém cỏi, lúc nào cũng sốt cao.
Hài tử sinh ra yếu đuối, Yến Uyển cực khổ cả ngày đêm, ngày đêm không chút an giấc mà canh giữ Vĩnh Lộ. So với Thất công chúa Cảnh Ngoạn thì tựa như Vĩnh Lộ là vận mệnh của nàng, là cái bảo vệ cho nàng cuối cùng. Nhưng mà đứa nhỏ này liên tục sốt cao và run rẩy cho nên Yến Uyển ngất xỉu vài lần, lúc nào cũng thỉnh Thái Y viện chữa trị, lại mới Pháp sư đến Vĩnh Thọ cung cầu phúc.
Trong thế giới pháp sư thì cho rằng chuyện ốm đau là do yêu tà quấy phá cho nên pháp sư nói thẳng điều đó, Yến Uyển muốn đưa đứa con này đến nơi có dương khí nhiều nhất ở trong cung ở tạm.
Xuân Thiền nghe vậy liền hiểu rõ, khuôn mặt khó xử nói: “Nơi có dương khí nhiều nhất chính là Dưỡng Tâm điện. Chỉ là…”
Yến Uyển nhìn Vĩnh Lộ trong lòng đang hít thở yếu đuổi, nàng mở to đôi mắt hồng hào như khóc, bước chân ra ngoài: “Bổn cung đi cầu Hoàng thượng!”