Tuấn dật công tử ca, Phàn muội muội thất kinh trong miệng, trừng to đôi mắt thu thủy, đang bưng ngực, điềm đạm đáng yêu.
Từ Phượng Niên đạp mệt mỏi, kế tiếp làm lại chính là thả chó cho đám gia nô, phân phó nói: “Đem người này quẳng vào hố phân.”
Hai kẻ gia nô làm chuyện xấu xa cười gằn đi tới, một người linh một cước, trước đem công tử trẻ tuổi phong nhã thoát tục từ hẻm Khoa bảng tha đi.
Phàn muội muội nước mắt trong suốt, sợ hãi rung giọng nói: “Lâm ca ca là Thám Hoa Khao Cử.”
Thám Hoa Lang?
Từ Phượng Niên ngược lại đối mặt tiểu nương tử ốm yếu bằng một gốc cây U Lan, đãi ngộ khác một trời một vực, ôn nhu cười nói: “Phàn muội muội, Trạng Nguyên Lang mới tốt, bằng không thật đúng là không xứng với danh của Bản Công Tử.”
Cô nương kia ra vẻ sợ hãi, đang thở dốc tầng tầng, sắc mặt tái nhợt.
Từ Phượng Niên vốn muốn hỏi một câu tiểu thư nhân sĩ phương nào, xem tình hình còn chưa phải đã hù dọa hảo cô nương, chẳng qua khuyên bảo: “Phàn muội muội, chờ Lâm Thám Hoa bò ra ngoài hố phân, sau đó, nói cho hắn biết đừng … muốn ăn son nữa, cẩn thận bị Phượng Châu Lý Hàn Lâm Lý đại công tử cho rằng nâng mông xu nịnh ông già thỏ”, sau đó mang theo Ngư Ấu Vi dở khóc dở cười dương dương đắc ý nghênh ngang mà đi.
……..
… Hồng Tước lâu vừa nghe nói Thế tử Điện Hạ đại giá quang lâm, cũng như chuột nhìn thấy mèo, nơm nớp lo sợ, Từ Phượng Niên cũng chưa đi đến lâu, nhưng mà đã để cho một gia nô sớm chuẩn bị giấy niêm phong của quan phủ, chạy tới dán trên cửa chính.
Được xưng “Mẹ mìn ” số một Lăng Châu Hồng Tước Lâu, Tú bà chết trân đi tới trước Từ Phượng Niên, lau lệ hơi nhỏ tâm hỏi: “Thế tử Điện Hạ, nguyên do là đâu vậy, Hồng Tước nếu có chiêu đãi không chu toàn, điện hạ thích mấy đá thì đạp ta bao nhiêu đá. Điện hạ xin vào, Hồng Tước lập tức đi ngay để cho mấy hoa khôi hầu hạ điện hạ.”
Từ Phượng Niên phụng phịu cười lạnh nói: “Ta nghe nói, ba năm trước đây ta mới ly khai Lăng Châu mười mấy dặm, Hồng Tước lâu đêm đó liền trắng trợn ăn mừng đến hừng đông, nghe nói cả tòa nam Hoài Hà đều là thơm ngát, có thể uống một trăm vò rượu ngon? Có thể kiếm mười vạn lượng bạc trắng?”
Tú bà vẻ mặt cầu xin giải thích: “Điện hạ minh giám a, Hồng Tước chỉ buôn bán nhỏ, nào dám cự khách.”
Từ Phượng Niên bị chọc cười, ngữ trọng tâm nói: “Ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, bản thế tử lý giải, nhưng kiểu gì vẫn là kiểu. Ngươi yên tâm, gặp rủi ro tuyệt không chỉ Hồng Tước lâu nhà ngươi, ba năm trước đây tại đây ta từng uống qua rượu, từng tìm qua vui mừng, từng bước từng bước thu thập lại quá khứ. Hồng Tước Nhược nghĩ như thông môn, trước đem đổ hết cho Ngư Ấu Vi rồi đuổi ra đuổi ra Lăng Châu, đợi thêm một năm rưỡi a, thế tử hết giận, các ngươi cũng liền có thể làm ăn.”
Tú bà từ Giang Nam thủ đoạn cầu xin, Thế tử Điện Hạ nhưng không nhịn được xoay người rời đi, nhưng mà quay đầu cười nhìn phía Ngư Hoa Khôi, “Hết giận hay không?”
Ngư Hoa Khôi học tiền bối Lý Viên Viên, đều ở đã ở rất lâu trong thanh lâu, trên tay nàng Võ Mị Nương nặng lên năm sáu cân, không nói gì thêm.
Đi dọc bên bở sông Hoài Hà, Thế tử Điện Hạ lặng lẽ hỏi: “Ấu Vi, vừa rồi, ta vốn định dùng một người làm quan cả họ được nhờ để hình dung về đám vương bát cao tử kia ở Hồng Tước lâu, thoả đáng sao “
Ngư Ấu Vi nét mặt nổi lên sự thay đổi rất nhỏ, giọng nói lại hết sức bình tĩnh nói: “Không thích hợp.”
Từ Phượng Niên tự đắc nói: “Thật là may.”
Cầu mười ba lỗ Sư tử ở Lăng Châu cơ hồ là địa danh nổi tiếng nhất ở Khoa Bảng hẻm đại danh.
Cây cầu này có ba điểm độc đáo, đầu tiên là đầu cầu, bên trên đều điêu khắc bách thú Thiên Cầm, duy chỉ có không có sư tử. Ở giữa thân cầu dùng Hán Bạch Ngọc, cho nên luôn có người muốn cất búa thiết chùy đến gõ chút ngọc kiếm ít ngọc phấn đi bán lấy tiền. Thứ ba là ở trên cầu một vị Tiên Nhân ngồi Long Phi thăng Chí Quái.
Từ Phượng Niên nhìn Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương hơi mệt, liền nhận lấy bưng vào trong ngực, con mèo trắng mập mạp đặc biệt đòi vui, chủ tử cũng không muốn ý làm nũng, ngay cả biểu tình lãnh đạm cũng giống Ngư Ấu Vi.
Cầm một xâu hồ lô Từ Phượng Niên cũng không ngại, cắn một cái, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi nói thiếu gia thích ăn son sẽ không bơi lội được thì làm sao bây giờ? Một thân toàn cứt, làm sao về nhà?”
Ngư Ấu Vi không muốn trả lời vấn đề này, nhất là trong tay nàng vẫn cầm một phần kẹo đường hình điêu phượng.
Từ Phượng Niên nghĩ sai.
Vị công tử kia ca có thể không bơi lội kỳ thực cũng không trọng yếu, bởi vì hắn đứng một chỗ hầm cầu trong, đánh chết cũng không nguyện bò ra ngoài, không hy vọng trong Phàn muội muội thấy bản thân mình là Lâm Thám Hoa dính phân đầy người.
Phàn muội muội đứng cách đó không xa, mềm giọng khuyên bảo, cho hội đèn Nguyên Tiêu kết thúc, mới thuyết phục được Lâm Thám Hoa bò ra ngoài hầm cầu, về phần trở lại như thế nào, liền lại là một đoạn suốt đời Thám Hoa Lang khó mà không chua xót.
Cái này khỏi lên bao nhiêu tai bay vạ gió, vốn định ngày thứ hai sẽ bái phỏng thế các vị trưởng bối của Lâm công tử hoãn lại tới nửa tuần.
Rốt cuộc cũng đợi được hắn chịu ra ngoài gặp người, nhưng biết được họ hàng của mình – trưởng bối đệ nhất của Triều đình đã ra khỏi thành dò xét biên cương, Vì vậy Thám Hoa Lang dẫn theo Phàn muội muội đi núi Võ Đang giải sầu.