“Hắc, ngươi tiểu tử này, hôm qua còn uể oải héo úa, hôm nay liền có tinh thần cùng ta đấu võ mồm a, ta xem cánh tay của ngươi cũng lành lặn rồi, buổi chiều liền đi gánh nước cho ta, không gánh đủ không được ăn cơm chiều!”
Phó Phái Bạch khinh phiêu phiêu liếc nhìn đại hán một cái, mặt vô biểu tình nói: “Ta muốn nói với A Phù cô nương.”
“Cái gì?!”
“Nói ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, bóc lột ta, áp bức ta, nô dịch ta.”
Đại hán giống như quả bóng xì hơi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, mà Phó Phái Bạch đã lướt qua hắn, đi xa, hắn nhanh chóng sải bước đuổi theo nàng, trong miệng còn cả giận: “Ngươi, ngươi, ngươi, nói rõ ràng cho ta! Ta khi nào bóc lột ngươi? Khi nào áp bức ngươi? Còn nô dịch ngươi……”
Thân ảnh hai người dần dần biến mất trên con đường nhỏ trong rừng.
Sau khi trở lại hậu viện, Phó Phái Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện Văn lão nhân nhờ nàng, liền xoay người một cái, đối với đại hán còn đang thao thao bất tuyệt nói một chữ “Dừng”.
Đại hán chỉ mới nói một nửa, miệng còn nửa mở ra, bị một tên mao đầu tiểu tử ra lệnh, trong lòng rất khó chịu, vừa định bùng nổ, đối phương lại khách khí nói: “Mông đại ca, ta muốn hỏi ngươi chuyện này.”
Đây là lần đầu tiên Phó Phái Bạch lễ phép gọi hắn, thái độ còn nghiêm túc trịnh trọng như vậy, hắn nếu phát giận lại có vẻ keo kiệt, vì thế hắn sờ sờ cái mũi, trấn tĩnh lại, “Ngươi hỏi.”
“Ngươi có phải hay không nhận thức tất cả mọi người ở Thiên Cực Tông?”
“Sáu phong ít nhất có mấy ngàn người, ta làm sao có thể biết tất cả, bất quá mấy trăm người trong phong chúng ta, ta đều nhận thức.”
“Vậy ngươi gặp qua một người kêu Mông Nham sao?”
Đại hán nhấc lên đuôi lông mày, “Cái nào Nham?”
Phó Phái Bạch lắc đầu.
“Ta liền kêu Mông Nham, Nham trong nham thạch.”
“Ngươi chờ một chút”, nói xong Phó Phái Bạch chạy vào phòng, từ trong bọc hành lí lấy ra tấm thiết bài kia, đi ra đưa cho Mông Nham, “Vậy ngươi biết vật này sao?”
Mông Nham vừa thấy chữ “Văn” khắc trên thiết bài, vội vàng nhận lấy, “Ta biết, ta biết, thẻ bài này là của sư huynh ta, ngươi lấy ở đâu ra?”
Xem ra là tìm đúng rồi người, vì vậy Phó Phái Bạch liền đơn giản nói một chút quá trình nàng nhận biết Văn lão nhân.
Mông Nham nghe xong hắc hắc cười, “Thiên hạ thật đúng là nhỏ a, đúng rồi, thân thể sư huynh ta thế nào?”
“Còn tính khỏe mạnh.”
“Đúng rồi, hắn còn muốn ta nói với ngươi một câu, nói là đã lâu không gặp, hi vọng có thể gặp gỡ hàn huyên một chút.”
Mông Nham sửng sốt một chút, trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Phó Phái Bạch nhạy bén phát giác cảm xúc biến hóa của Mông Nham, nhưng hai người bất quá chỉ mới quen biết một ngày, nàng cũng không tiện hỏi cái gì nên nói: “Ngươi an bài cho ta một ít công việc đi, ta cánh tay không đáng ngại.”
“Không nóng nảy, lại chờ hai ngày nữa đến khi ngươi khôi phục cũng không muộn.”
Phó Phái Bạch gật đầu, liền như vậy yên ổn sống sau núi Triều Tuyền Phong, cứ ba ngày châm cứu một lần, sau khi cánh tay khỏe hơn một chút liền bắt đầu làm vài công việc vặt, có đôi khi đốn củi, gánh nước, đôi khi đi hái thuốc, đôi khi lên núi săn thú hoang.
Ngày qua ngày, nàng dần dần quen thuộc mọi người ở sau núi, phát hiện người ở đây đều đơn giản thuần phác, một hồi cũng liền thả lỏng cái loại này đề phòng lúc mới tới, khôi phục bản tính tiêu sái rộng rãi dĩ vãng.
Nửa tháng qua, tuy rằng sinh hoạt yên ả mỗi ngày đốn củi múc nước khiến lòng nàng thoải mái dễ chịu, nhưng điều nàng chờ mong cùng vui sướng mỗi ngày chính là lẻn vào rừng trúc lần trước nơi phong chủ luyện kiếm, tàng hảo thân hình, móc ra cuốn sổ nhỏ, một bên chuyên chú lén lút xem nữ tử luyện kiếm, một bên đem mỗi động tác cùng mỗi chiêu thức của đối phương cẩn thận vẽ ra.
Sáng sớm hôm nay, nàng như trước trộm đi tới rừng trúc, tìm đám cỏ dại nàng vẫn thường ngốc ở, ngồi xổm xuống, bứt chút lá xanh để trên đỉnh đầu, hai mắt sáng ngời nhìn về phía rừng trúc cách đó không xa.
Một lát sau, bạch y nữ tử nhẹ nhàng mà đến, nhuyễn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, nhanh chóng đánh ra một bộ kiếm thức nước chảy mây trôi.
Phó Phái Bạch xem đến hoa cả mắt, hôm nay là chiêu thức mới, nàng vội vàng mở ra sổ nhỏ, vội vàng vẽ lên, đúng là chuyên chú ngưng thần hết sức, bả vai bị người vỗ nhẹ một cái, nàng hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại, thấy A Phù vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm nàng.
“Tiểu Bạch, ngươi ngồi xổm nơi này làm gì?”
Phó Phái Bạch trợn to hai mắt, sợ bị phong chủ phát hiện, vội vàng làm một cái động tác im lặng, thần sắc khẩn trương.
A Phù nhìn phong chủ đang luyện kiếm ở nơi xa, lại nhìn nhìn giấy bút trong tay Phó Phái Bạch, đại khái minh bạch chuyện gì đang xảy ra nên ngồi xổm xuống cười, vừa nói chuyện vừa duỗi tay đi phủi đi lá xanh trên đầu nàng, “Ngươi đang nhìn trộm phong chủ luyện kiếm a?”
Phó Phái Bạch cổ họng khẽ động, trộm thầy học nghệ bị người phát hiện, kẻ phát hiện còn là người bên cạnh phong chủ, thật sự là chột dạ.
Nàng rối rắm thấp giọng nói: “A Phù tỷ, ngươi…… Có thể hay không đừng nói cho phong chủ… Ta về sau sẽ không lại đến nhìn lén nữa.”
A Phù cong mắt cười, “Ngươi nha, thật ngu ngốc, với thính lực của phong chủ chúng ta, sớm đã biết nơi này có người, nếu nàng thật muốn đuổi ngươi đi thì đã sớm đuổi, làm sao có thể cho ngươi ngồi đây vụng trộm lén lút lâu như vậy.”
Phó Phái Bạch cả kinh, đặt mông ngồi xuống, vừa lúc ngồi lên cành cây khô, “răng rắc” một tiếng, dọa đàn chim từ trong rừng bay ra.
Động tĩnh lớn như vậy, Lục Yến Nhiễm muốn vờ không nghe thấy cũng không được, nàng thu kiếm hướng về bụi cỏ nơi Phó Phái Bạch đang trốn tránh, nói: “Đi ra.”
Phó Phái Bạch trong lòng căng thẳng, căng da đầu đứng lên.
“Đi thôi, phong chủ sẽ không trách ngươi.”
Vì thế A Phù đi phía trước, Phó Phái Bạch rụt rè sợ hãi theo sau, khi đến nơi, nàng dừng bước chân, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy nữ tử thanh âm nhàn nhạt truyền tới, “Sau lưng giấu cái gì?”
Phó Phái Bạch trong lòng thẳng hô cứu mạng.
“Lấy ra tới.”
Lục Yến Nhiễm thanh âm không lớn, nhưng có khí thế không cho phép người khác từ chối, Phó Phái Bạch chỉ có thể lấy ra sách nhỏ, chậm chạp đưa qua, đầu cúi đến càng thấp.
Lục Yến Nhiễm nhìn hai chữ lớn “Bí tịch” xiêu xiêu vẹo vẹo trên bìa quyển sách, trầm mặc không nói, nàng mở ra sách nhỏ, phát hiện mỗi tờ bên trong đều họa một cái tiểu nhân vật, người trong tranh khi thì đầu to thân nhỏ, khi thì tay dài chân ngắn, tóm lại, vẽ đến một lời khó nói hết.
Băng thanh ngọc khiết đầu ngón tay nhẹ nhàng đáp xuống trên người tiểu nhân bộ dáng quái dị, một lúc sau, nàng mở miệng, “Ngẩng đầu lên.”
Nội tâm Phó Phái Bạch dày vò đến cực điểm, nàng chậm rãi nâng đầu, vừa lúc bắt gặp con ngươi quạnh quẽ như suối của Lục Yến Nhiễm.
Hai người đối diện nhìn nhau, Phó Phái Bạch hơi mở to mắt, liền như vậy ngây người ngơ ngác đứng, không khí trong rừng vốn là tươi mát thoải mái, nàng lại khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh.
Lục Yến Nhiễm nhíu mày, nhìn chằm chằm đánh giá thiếu niên trước mắt, người này gầy gò cao ráo, làn da có chút đen, nhưng hai mắt lại rất sáng, là một đôi mắt thông thấu thế gian hiếm có, mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, nếu là ăn mặc chải chuốt tử tế, xem như tuấn tú.
Ngay sau đó, nàng chuyển tầm mắt xuống dưới, thấy được tay Phó Phái Bạch gắt gao nắm chặt ống quần phùng tay, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi sợ ta?”
Phó Phái Bạch trong lòng cổ vũ chính mình, không thể rụt rè, vì thế vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói: “Không sợ!”
Lục Yến Nhiễm nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi tiến lên một bước, Phó Phái Bạch đồng tử chợt lóe, bóng lưng thẳng tắp mềm xuống.
Đối phương lại tiến thêm một bước, nàng bả vai thẳng tắp cũng sụp xuống.
Cuối cùng Lục Yến Nhiễm gần đến chỉ cách nàng mấy tấc, hai người vóc người tương đương, bốn mắt chạm nhau.
Nàng lại ngửi thấy được kia hương khí quen thuộc, chóp mũi không hiểu có chút phát ngứa, nhưng hiện tại khẳng định là không thể đưa tay lên cào, nàng chậm rãi dời tầm mắt, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt mang nặng tìm tòi nghiên cứu ý vị vẫn luôn dừng trên mặt nàng, nàng bị nhìn chằm chằm đến lông tơ dựng thẳng, cuối cùng chỉ phải mở miệng xin khoan dung: “Phong chủ…… Ta sai rồi……”
Lục Yến Nhiễm thu hồi ánh mắt, lui về sau hai bước, thanh âm không chút phập phồng dao động, “Ngươi sai cái gì?”
“Ta không nên lén xem phong chủ luyện kiếm, lại càng không nên đem kiếm chiêu phong chủ vẽ ra tới.”
Nói đến quyển sách kia, Lục Yến Nhiễm lật qua lật lại sổ nhỏ trước mặt Phó Phái Bạch, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một tiểu nhân trong đó, hỏi: “Trong mắt ngươi, ta chính là đầu to như ngưu? Tứ chi quái dị?”
Phó Phái Bạch liếc xem một cái chính mình họa, vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải, là ta họa nghệ kém cỏi không tinh, mạo phạm phong chủ, ta nhận sai, thỉnh phong chủ trách phạt.”
“Kia liền phạt tiền tiêu vặt tháng của ngươi, nhưng có dị nghị?”
“Không có.”
Lục Yến Nhiễm gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Phó Phái Bạch chưa từ bỏ ý định mở miệng, “Phong chủ, ta…… Sách của ta.”
Lục Yến Nhiễm quay đầu nhìn nàng, khinh phiêu phiêu nói: “Tịch thu.”
Phó Phái Bạch chỉ có thể câm miệng, mặt mang tiếc nuối không tha nhìn nữ tử thân ảnh mang theo bí tịch của nàng đi xa.
A Phù nhịn không được cười ra tiếng, nàng như an ủi vỗ vỗ Phó Phái Bạch vai, sau đó cũng nhấc chân rời đi.