Giang Y Kính bị cắm đến mất hồn, y không chịu nổi cơn ** kịch liệt như vậy. “Đồ nhi, con ngươi bình tĩnh… A…”
Giang Y Kính bị *** đến khóc nức nở thành tiếng, móng vuốt cự long ghì chặt y lại, hai tay trái phải giang ra, chân cũng banh ra thật rộng, tạo thành hình chữ đại (大) đúng tiêu chuẩn. Y giãy dụa cũng vô ích.
Trong đêm đen, hai con *** của cự long tra tấn thịt *** mềm mại thê thảm, nước dâm tí tách chảy xuống không ngừng. Trong sào huyệt văng vẳng tiếng rên rỉ yếu ớt của nam nhân và tiếng gầm gừ sảng khoái của cự long, xen lẫn tiếng nước nhóp nhép khi *** bự đâm vào rút ra.
Lúc mới bắt đầu, Giang Y Kính còn có thể cảm nhận được cơn sướng, cuối cùng chỉ còn lại đau đến chết lặng. Con *** thô to ** vào chỗ sâu nhất trong lỗ ***, tinh dịch nóng bỏng rót đầy tử cung, bụng nhỏ bị bắn đầy phồng lên như sườn núi. Cự long đổi sang một con *** khác tiếp tục *** thanh niên, đã qua hai canh giờ vẫn không thấy thỏa mãn, hai con *** thay phiên nhau mà **.
Hắn dùng đầu *** đâm vào lỗ đít non mềm, muốn đâm vào trong mở rộng.
“Đừng mà…” Giang Y Kính bị ** đến ngất đi, lại bị cơn đau làm tỉnh lại. Phía dưới giống như bị thân cây xỏ xiên, thịt *** mềm mại bên trong nuốt vào *** lớn nóng dữ dội.
*** bự vẫn như cũ lấp đầy lỗ ***, cách một lớp thịt thay phiên nhau cọ xát. Cự long gào rống, rít gào, đè cánh tay và cẳng chân Giang Y Kính lại, xâm chiếm cơ thể y.
Giang Y Kính bị chịch đến nỗi cảm thấy thân thể này không phải là của mình nữa, mỗi lần *** bự rút ra kéo theo cái bụng nhỏ của y hướng lên trên, khi *** bự cắm vào, y bị ** đến mức áp sát vào đệm mềm mại. Y biến thành món đồ chơi của Văn Bác, rút ra đâm vào, đâm vào lại rút ra.
Mỗi lần bị dồn vào đệm mềm mại, Giang Y Kính hoài nghi cái bụng của mình sẽ bị Văn Bác ** hỏng, giao hợp liên tục không ngừng. Hai con *** thô to giống nhau đâm vào có quy luật, kích thích nghiền nát thành ruột yếu ớt.
Giang Y Kính bị ** đến tắt tiếng, tinh dịch tanh nồng bắn khắp người y. Toàn thân trên dưới đều được chăm sóc, đầu v* bị lưỡi ngấu nghiến, lỗ *** bị cây gậy mọc đầy gai đâm chọc, ngay cả lỗ đít phía sau cũng bị lấp đầy. Khoái cảm bao lấy y, linh hồn chấn động theo từng cú thọc vào rút ra của cự long. Bạch bạch bạch… Bạch bạch bạch…
Rồng lớn đâm chọc càng ngày càng hung ác, đầu *** dán chặt vào cửa tử cung của Giang Y Kính, lỗ tiểu cũng bị lượng lớn chất nhầy bên trong lỗ dâm xối cho ướt sũng, lại lần nữa thoải mái rít gào.
Giang Y Kính bị chịch run rẩy không ngừng, toàn thân như con búp bê vải bị chơi tới rách nát. Ngón chân y căng chặt, trong đầu như có pháo hoa rực rỡ đang nổ tung, lại bị rồng lớn đè xuống bắt đầu đưa đẩy chìm nổi.
Cuộc giao cấu giống như không có điểm dừng, cơn động dục của Văn Bác kéo dài tới mấy tháng. Giang Y Kính bị đè chặt trong cái động đen như mực lăn qua lộn lại, từ ngón chân đến hõm vai bị ăn không sót chút gì.
“Sư tôn?” Văn Bác hoảng sợ vuốt ve toàn thân dính đầy tinh dịch của Giang Y Kính. Hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mấy tháng này rốt cuộc hắn đã làm cái gì!?
Hắn dùng bản thể cắm vào *** nhỏ của sư tôn, chơi sạch toàn thân trên dưới của y, còn may cơ thể Giang Y Kính kiên cường dẻo dai, nếu không đã bị hắn *** chết trong kì động dục rồi.
Văn Bác cẩn thận ôm Giang Y Kính đi ra ngoài, tìm được một dòng suối nhỏ rửa sạch cho y: “Sư tôn, ngươi tỉnh lại đi.”
Giang Y Kính mê man mở mắt nhìn về phía khuôn mặt quen thuộc của Văn Bác, lại nặng nề ngủ tiếp. Trong khoảng thời gian này y đã mệt muốn chết rồi, *** non đã bị *** tới sắp rách, trời đất tối sầm, mỗi lần tỉnh lại, nghênh đón y chính là rồng lớn càng ** càng hung ác.
Văn Bác ôm y ngồi bên cạnh dòng suối, đặt một nụ hôn lên trán của nam nhân.
Ba ngày sau, Giang Y Kính hoàn toàn tỉnh lại: “Đồ nhi, sao ngươi lại biến thành rồng?”
“Trước khi gặp được sư tôn, ta đã ở chỗ này được hai tháng.” Văn Bác ôm eo nam nhân, yêu thích sờ tới sờ lui không buông tay: “Ta nhận được nhiệm vụ cố định bảo ta đi vào trong thôn trấn, nhưng ta chờ mãi mà sư tôn vẫn chưa đến, nên ta nghĩ cứ đi xung quanh săn thú lấy da lông cho ngươi bọc cơ thể, ai biết mấy con dã thú ở đây gặp hoảng sợ đã lập tức chạy vào nơi có chướng khí. Lúc đó ta đang đuổi theo một con hồ ly rất xinh đẹp, nó ngã vào trong lớp chướng khí, ta không nhịn được nên đi vào đó nhặt về, sau đó ta liền biến thành bản thể luôn rồi.”
“Sư tôn, ta cứ cho rằng chỉ mất một ít tu vi mà thôi, sẽ không có chuyện gì, ai biết…”
Giang Y Kính sao có thể nỡ trách móc hắn được, hắn có hiếu muốn chăm sóc cho mình, sao mình có thể giận hắn?
“Lần sau không được làm vậy nữa.” Giang Y Kính xụ mặt dạy dỗ.
“Vâng, sư tôn.” Văn Bác cúi đầu liếm môi nam nhân.
Sao Giang Y Kính lại không biết được ý đồ của hắn chứ? Trong mắt hắn toàn là dục vọng trần trụi muốn nuốt y vào bụng. Y sờ sờ cái eo mềm nhũn của mình, thật sự không thể chống đỡ nữa rồi.
“Sư tôn, chúng ta phải đi về thôn phía Bắc, trên đường toàn là chướng khí.”
Giang Y Kính chậm rãi quỳ xuống, chờ Văn Bác cắm vào trong *** non của mình.
“Bò theo ven suối đi về phía trước đi.” Văn Bác sung sướng cắm vào trong lỗ nhỏ của nam nhân, thỏa mãn hát hò…
Gần đây Văn Bác vô cùng buồn rầu, Giang Y Kính không chủ động ôm hắn nữa, cũng không hôn môi hắn luôn. Hắn đứng đực ra như pho tượng cũng không đợi được Giang Y Kính nhón mũi chân, câu dẫn hắn hôn môi liếm láp.
“Đồ nhi.” Giang Y Kính bẻ hai mép *** đỏ bừng, lộ ra lỗ nhỏ che kín tinh dịch ở giữa, còn có dịch dâm trong suốt nhỏ xuống: “Mau vào thôn thôi.”
“Biết rồi.” Văn Bác buồn bã ỉu xìu nhảy xuống khỏi mỏm đá, cắm vào trong *** mềm của Giang Y Kính. Hắn muốn Giang Y Kính ôm hắn, hôn khóe môi hắn, mà không phải chỉ giống hoàn thành nhiệm vụ như bây giờ, vạch *** ra cho hắn ***.
“Sư tôn, ngươi có thích ta hay không?” Văn Bác hôn lên xương bướm của nam nhân, kích thích *** bự thọc vào rút ra bên trong cái lỗ *** non mềm.
“Vi sư… Tất nhiên… thích đồ nhi.” Giang Y Kính dường như đã nhận ra gì đó, mơ hồ trả lời.
“Vậy sư tôn chỉ cho một mình ta chịch thôi có được không?” Văn Bác kiên nhẫn cọ xát điểm dâm của nam nhân, bộ dáng không ai bì nổi trước giờ lại có vài phần thấp thỏm.