Vừa dứt lời, trong đám người, di động của Giang Nghĩa rung lên.
Anh thẳng tay cúp máy, sau đó soạn một tin nhắn gửi đi, tiếp tục ngồi xem như không có chuyện gì.
Sau mấy phút, Lâm Chí Cường lại đi ra lần nữa.
MC hơi sửng sốt: “Trưởng quan Lâm Chí Cường, ngài có việc gì muốn dặn dò ạ?”
Lâm Chí Cường cười ha hả: “Tôi ở phía sau nghe nói mọi người muốn nghênh đón tổng phụ trách nên đặc biệt gửi rất nhiều ‘tâm ý’ tới, nên tới xem thử.”
MC cười: “Tâm ý của mọi người đều ở đây, mời ngài xem thử.”
Trước mắt bao người, Lâm Chí Cường đi tới trước khu vực để quà.
Lâm Chí Cường nhìn qua một cách thờ ơ, mỗi món quà đều nhìn một lần, cuối cùng dừng mắt ở sáu bình rượu Dương Tuấn lâu năm đặt ở góc sân khấu.
Anh ta đi qua, khom lưng nhặt lên.
“Đây cũng là quà tặng à?”
MC cười lạnh nói: “Đúng vậy, đây là tâm ý… của Đinh Nhị Tiến ở Cục thủy lợi.”
Mọi người sôi nổi quay đầu nhìn Đinh Nhị Tiến bằng ánh mắt cười nhạo, Đinh Nhị Tiến xấu hổ giấu mặt vào trong cánh tay, không còn mặt mũi nhìn người khác nữa.
Đột nhiên…
Lâm Chí Cường vặn nắp ra, cầm bình ngửa đầu lên uống.
Uống ừng ực liền mấy ngụm.
“Chính nó, chính là mùi vị này, quá tuyệt!”
Hành động lời nói của Lâm Chí Cường khiến mọi người hoang mang, một bình rượu kém cỏi mười nghìn tám trăm đồng mà uống ngon vậy sao?
Anh ta đứng dậy, giơ sáu bình rượu kia lên cao, lớn tiếng nói: “Tôi đã xem qua quà tặng của mọi người rồi, tổng phụ trách thích nhất là sáu bình rượu Dương Tuấn lâu năm này!”
Toàn hội trường kinh ngạc.
Lặng ngắt như tờ.
Ngay cả Đinh Nhị Tiến cũng đờ ra tại chỗ, nghĩ có phải lỗ tai mình có vấn đề nên nghe nhầm chăng?
Một lúc sau mọi người mới phản ứng lại, đồng thời phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
MC cũng kinh ngạc nói: “Trưởng quan Lâm Chí Cường, chắc ngài không nói đùa với chúng tôi chứ? Rượu Dương Tuấn lâu năm này cũng chỉ có mười nghìn tám trăm đồng một bình, tại sao lại tốt hơn những món quà khác?”
Lâm Chí Cường nhìn bình rượu trong tay như nhìn người yêu.
“Mấy người không hiểu đâu.”
“Người đi quân ngũ ở biên giới phía tây như chúng tôi, ngày ngày vào sinh ra tử, thường xuyên ăn không ngon ngủ không yên, chứ đừng nói tới được uống một chén rượu ngon.”
“Rượu Dương Tuấn lâu năm này là loại rượu phổ biến nhất biên giới phía tây, cũng là rượu mạnh nhất, là thứ rượu mà mỗi binh lính ở biên giới phía tây chúng tôi thích nhất!”
“Chúng tôi uống loại rượu này, an ủi tâm hồn; chúng tôi uống chính thứ rượu này, ra trận giết địch; chúng tôi uống loại rượu này, bảo vệ quốc gia!”
“Đây không chỉ là rượu, mà còn là anh em, là người tình của chúng tôi!”
Từng câu từng chữ hùng hồn dõng dạc, cảm động lòng người.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, toàn hội trường phát ra tiếng vỗ tay vang dội, vì những chiến sĩ đã đầu rơi máu chảy mà dâng lên sự tôn kính chân thành tha thiết nhất.
Lâm Chí Cường giơ bình rượu Dương Tuấn lâu năm lên một lần nữa: “Cho nên… chọn rượu Dương Tuấn lâu năm là món quà đặc biệt nhất là lẽ đương nhiên!”
Sắc mặt MC không tốt cho lắm, vừa rồi anh ta còn móc mỉa ngay trước mặt Đinh Nhị Tiến, còn vứt quà tặng của người ta xuống đất.
Bây giờ, anh ta không cần mặt mũi nói: “Đúng vậy, loại rượu trân quý như thế đúng là món quà tốt nhất, đồng chí Đinh Nhị Tiến suy nghĩ thấu đáo, hiểu được lòng người, biết được tâm ý của binh lính biên giới phía tây, thật sự là đồng chí tốt, người bạn tốt của chúng ta. Xin hãy dành tràng pháo tay nhiệt liệt cho đồng chí Đinh Nhị Tiến của chúng ta!”
Mọi người vỗ tay sôi nổi, nhất là những người chê cười Đinh Nhị Tiến vừa rồi đều cực kỳ dùng sức, sợ bị Đinh Nhị Tiến ghi thù.
“Tôi nhận ra từ trước rồi, người này chắc chắn không phải tầm thường.”
“Có thể săn sóc tới binh lính, không lấy những thứ tiền tài vật chất làm quà, chính là hành động của đại trượng phu.”
“Đinh Nhị Tiến đúng là đồng chí tốt của Cục thủy lợi.”
Con người chính là như vậy, lúc bạn ngã thì ai cũng đến giẫm một chân, nhưng khi bạn vùng lên thì lại xúm tới nâng bạn lên tận trời.
Trong mười mấy phút ngắn ngủi, Đinh Nhị Tiến đã trải qua vui buồn hai ngả.
Ông ta đứng lên chắp tay làm lễ với mọi người, cười không khép nổi miệng, mặt mày hớn hở, cực kỳ đắc ý, màn sương mù lúc trước hoá thành hư vô.
Trong đám người.
Giang Nghĩa nhìn thoáng qua Đinh Thu Huyền còn đang khiếp sợ, cười nói: “Sao nào, gợi ý của anh có tốt không?”
Đinh Thu Huyền hừ một tiếng: “Mèo mù vớ được cá rán.”
“Ha ha.” Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, nói: “Vậy mèo mù anh đây lại vớ cá rán lần nữa cho em xem nhé, chờ một chút, ‘tên cặn bã’ Triệu Lôi kia sắp tiêu rồi.”