Không ai có thể hiểu hết sự im lặng ấy của anh có ý nghĩa như thế nào, nhưng hành động ấy ở trong đôi mắt cô chẳng khác gì là đang ngắm ngầm thừa nhận vậy.
Vào chính khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc trong cô dường như đã tan vỡ đi hết, vỡ nát rồi biến mất, tất cả đều đã mất, trống rỗng và chẳng có gì cả, cô không thể cảm nhận được rằng hiện tại trong người mình đang có những suy nghĩ gì.
Việc bị nhốt ở trong một tầng hầm không cửa sổ, không thiết bị liên lạc, không có khái niệm thời gian, chiếc ti vi trên kia chỉ được mở khi có thời sự, số ngày nhẩm tính đã trôi qua đều bằng những bữa ăn được đẩy đến thường ngày.
Chu Châu Thiền đã từng cầu nguyện ai đó hãy đến rồi cứu mình, bất cứ ai cũng được. Hoặc trên bản tin phát đi thông báo vụ án đã được làm sáng tỏ, cô hoàn toàn vô tội.
Nhưng chờ mãi rồi cũng mệt mỏi, bị ép phải bỏ cuộc mà thôi.
Mọi thứ hiện giờ thật mờ nhạt trong nhận thức của cô.
Đầu óc vì bị giam nhốt lâu ngày mà trở nên trì trệ. Cô nên sắp xếp lại từng trình tự kí ức đã. Cô sắp bị sự đau đớn và quần quại, chán nản khiến cho phát điên luôn rồi.
Đầu tiên, là cô tỉnh lại sau khi bị rơi xuống từ sân thượng của tập đoàn Giang Thị, quay trở về đêm tân hôn, tiếp tục làm vợ của Giang Nguyệt Dực.
Rồi sau đó cô đi thăm bố, nhưng mọi chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng khi ông bị hạ sát. Cô bị kết án và bị Chu Châu Kì bắt giam ở đây.
Hàng ngày phải chứng kiến cảnh bản thân mình bị người người chửi rủa, và hiện tại đây chính là kẻ đã đứng sau tất cả mọi chuyện cười lên thỏa mãn bước cùng bước với người chồng của mình.
Tất cả… Tất cả đều là do Chu Châu Kì!
Không… phải là trách cô quá mức ngây thơ mới đúng. Quá buông lỏng và không phòng bị gì cả.
Chu Châu Kì, Lâm Lý Nhãn, bố Chu, Phương Nhị… Những kẻ đó đã khiến cho cuộc sống của cô trở thành một đống hỗn độn và vô giá trị như hiện tại. Mọi thứ dường như đều là tại chúng mà ra, nhưng cũng gần như là do chính bản thân cô đã quá nhu nhược và ngu ngốc.
Một con nai tơ không biết mình từ lâu đã lọt vào tầm ngắm của những con linh cẩu đói khát.
Trong đôi mắt nhạt nhạt của cô dần trở nên u ám, khắp không gian đều trở nên nặng nề và tĩnh lặng tuyệt đối bởi một cỗ hàn khí tỏa ra từ cơ thể của Chu Châu Thiền.
Cô sẽ khiến cho tất cả những kẻ kia phải xuống địa ngục!
Chu Châu Thiền đứng lên rồi tiến tới góc nhà, vì cổ chân đã bị xích lại bằng xích sắt nên cô chỉ có thể đi lại được mọi nơi trong phạm vi bé nhỏ của sợi dây xích.
Cô quỳ gối xuống rồi móc ra từ trong kệ tủ một con dao gọt hoa quả mà cô vô tình tìm thấy, khẽ dùng áo lâu đi vết bụi bặm ở trên đó một lượt.
Đôi mắt chăm chú ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi dao.
Cô đã chết tận hai lần và đều được trọng sinh tại thời điểm đêm tân hôn.
Nó có nghĩa là cô hiện tại là không thể chết được sao? Đáng để kiểm chứng đấy chứ?
Chu Châu Thiền đặt cơm dao lên chiếc cổ trắng nõn của mình, đôi mắt nhắm lại.
Bàn tay với những đốt ngón tay xinh đẹp khẽ dùng sức, dứt khoát rạch ngang trên cổ một vết cắt đỏ choé.
Máu rơi xuống dưới đất ào ào như mương suối, từ miệng của cô cũng phun ra những ngụm máu tươi tanh tưởi.
Cơ thể nhói lên đau đớn rồi đổ rầm xuống dưới đất, ho khan ra máu rồi tắt thở, ôm nỗi hận thù mà chết đi.
Về sau, khi có một kẻ đem thức ăn tối đến, cô mới được tìm thấy và được xác định là đã chết khi tự tử ở bên dưới tầng hầm của một căn biệt thự bỏ không trên núi.
…
Chu Châu Thiền bị váng đầu, thứ đầu tiên mà cô cảm nhận được sau khi tỉnh lại đó là một cơn nhói đau ở trong người.
Trận rét buốt khiến cho cơ thể của cô run lên bần bật.
Nhưng thực ra cô cũng không biết là bản thân mình đang run rẩy lên lập cập là vì cơn lạnh của buổi ban đêm hay là vì hiện tại cô đang quá mức hưng phấn nữa.
Quay lại rồi, quay lại thật rồi…!
Cô thực sự đã quay trở lại vào đêm tân hôn ấy.