Ở bên cạnh anh lâu dần, ít nhiều cũng biết được chút tính khí của anh,đây cũng chỉ là về thói quen cuộc sống, kiểu như là thích ăn gì, khôngthích ăn gì. Anh xưa nay dậy sớm, nhưng nếu ngủ không ngon khi tỉnh dậyliền bực dọc, căng mặt giận dữ, ngay cả khả năng đánh gôn cũng sẽ thấtthường. Cho nên khi anh không ngủ được, nhất định đừng đi gây chuyện với anh. Đây ít nhiều cũng thêm chút tính người cho anh——-nhưng cô vẫn sợanh, theo anh càng lâu sự sỡ hãi đó càng lớn, anh mất rất nhiều tâm sứcđể đề bạt cô, mà cô không nghĩ ra được lợi ích anh muốn là gì.
Họ chung quy là có thù truyền kiếp, mối thù giết cha không đội trờichung. Cô hận Giản Tử Tuấn đến mức nào, anh chắc sẽ hận cô đến mức ấy,không phải sao? Có lẽ anh muốn bồi dưỡng cô thành tài, sau đó lại đến ra tay đối phó với cô, bởi vì quy tắc của anh là không ra tay với phụ nữtrẻ em vô dụng; hoặc có lẽ anh quá nhàn rỗi, do đó muốn coi cô là convật cưng để dạy bảo, con người anh quá thông minh quá không có kẽ hở,phảm phu tục tử không thể theo kịp, cho nên cô đơn.
Cô vẫn thật sự không nghĩ ra bản thân mình thu hút anh ở điểm nào, khiến anh tachịu giúp đỡ Hoa Vũ. Sau sự việc cô liền chuyển 30% cổ phần vào tên anh, anh lại còn nói một tiếng cảm ơn, không biết là phong độ lịch thiệp sai khiến, hay là thành tâm thành ý. Cô lại thở phào nhẹ nhõm, cô còn sợanh không nhận ấy chứ. Có anh là đại cổ đông của Hoa Vũ, không nghi ngờgì chính là được hóng mát dưới bóng cây.
Cô dần dần quen vớicách thức làm việc. Tuy cô không được đào tạo chính quy, lại không quenlắm đối với ngành này, nhưng có anh ở đằng sau hướng dẫn, thầy giỏi cótrò giỏi. Tuy cô luôn bị anh làm khó, nhưng anh tự tay dạy bảo, ít nhiều cũng học được chút ít. Mọi người đều biết cô là bạn gái thân thiết củaDịch Chí Duy, đều chịu nể mặt cô, cô ứng phó cũng không vất vả.
Cô dần dần đưa Hoa Vũ vào quỹ đạo bình thường, nghiêm khắc cải cách thể chế công ty, sa thải từng loạt từng loạt nhân viên cơ cấu thừa. Thanhtoán nợ cũ, gán nợ bất động sản, để lấy tiền đầu tư quay vòng. Dịch ChíDuy ở một bên xem, không nói gì, nhưng cô biết anh tán thành.
Cứ như vậy, cô bất giác liền trở nên bận rộn, Dịch Chí Duy cũngbận——-gần đây anh có hứng thú với một vị nữ luật sư xinh đẹp, theo đuổiliên tục. Cơ hội gặp mặt của hai người ít đi, cô liền dứt khoát chuyểnvề nhà ở.
Trong nhà cho dù có không tốt hơn vạn phần, rốt cuộc vẫn là nhà của cô.
Vừa về đến nhà mẹ kế lại cãi nhau. Bởi vì trong số nhân viên cô sathải, có em trai của bà. Bà Phó sớm đã không hài lòng với cô, chỉ khổ là không gặp được cô, nghe nói cô về nhà, liền tức giận xông vào phòngkhách: “Đại tiểu thư đã về rồi? Thật là khách quý, tôi còn cho rằng cảđời này cô cũng không gặp người nhà họ Phó chúng tôi nữa.”
Nếulà trước đây, cô sẽ cúi đầu nhẫn nhịn, nhưng hôm nay cô vừa mới kiểm kêxong sổ sách của công ty, vô cùng mệt mỏi, về đến nhà nghe thấy nhữnglời nói đó của bà ta, tức giận lại buồn cười: “Đây là nhà tôi, tôi vềnhà là chuyện đương nhiên.”
“Ồ! Vẫn còn biết đây là nhà cô sao, vẫn còn biết trong căn nhà này đều là người nhà cô, tôi còn cho rằng cô đi theo tên họ Dịch đó, sớm đã quên mất mình họ gì rồi, sớm đã quên mất đây vẫn là nhà của cô rồi đó!”
Cô cười nhàn nhạt: “Bà Phó, tôi tôn trọng bà là bề trên, mong bà cũng tôn trọng bản thân mình.”
Bà Phó thấy cô không lặng lẽ như trước, càng tức giận đến mức khôngkhống chế được: “Tôi là bề trên? Cô vẫn còn biết tôn trọng người bề trên này sao? Cô có tên họ Dịch nâng đỡ, có lúc nào cô coi tôi ra gì chứ?Bây giờ cô uy phong, là chủ tịch của Hoa Vũ, nói một không hai, muốn sathải nhân viên liền sa thải, đâu có lo đến sự sống chết của người khác.Người ta phải nuôi cả nhà, chỉ hy vọng vào đồng lương đó để sống, cô quá không có lương tâm! Cha cô sao lại mù mắt rồi, để công ty lại cho cô!”