Lão Tôn cười to: “Há há há, đừng có chối nữa! Xem này xem này, cuối cùng anh đẹp trai nhà chúng ta cũng có đối tượng rồi!”
Chết cha, căng rồi.
“Thôi được rồi, đùa gì cũng phải biết điểm dừng.”
Lão Tôn vỗ vai ngài Hách, đoạn cười nói: “Tụi này không làm phiền ông nữa, đi trước nha, bao giờ ông rảnh thì tụi mình làm kèo khác.”
“Rồi rồi rồi, nhanh nhanh chim cút đi.”
…
“Lão Tôn, ông ngắm cái gì vậy? Cá viên rơi xuống bàn rồi kìa.”
Lão Tôn nhỏ giọng trả lời: “Đang tính nhìn người kia của Anh Tuấn* ra sao, nếu ưa nhìn thì tám chín phần mười là đối tượng rồi.”
*Tuỳ chỗ mà trêu ổng nha
Mọi người thở dài, trông lão Hách cứ như từ bé tới giờ không có người yêu vậy. . truyện kiếm hiệp hay
Có người nói: “Lão Tôn, không việc gì phải vội cả, Anh Tuấn độc thân bao năm rồi chứ… Cũng chỉ có ông trong đám chúng ta là lo lắng nhất.”
Lão Tôn cũng bất đắc dĩ: “Hầy, mấy ông nói coi ổng có chỗ nào không ổn, sao mãi không có người yêu chứ.”
Lão Tôn bày ra khuôn mặt tang thương, trông y hệt một người mẹ già có con gái ế chồng.
“Ấy ấy đến rồi, có người ngồi đối diện ổng rồi!”
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Sau đó đều thất vọng nhắm mắt lại.
Đẹp thì đẹp thật đó.
Nhưng giới tính không được đúng cho lắm.
Chắc không phải đối tượng của lão Hách rồi.
Cách đó không xa ngài Hách cũng cảm nhận được những ánh mắt này, hắn thở phào nhẹ nhõm, quả đúng như dự liệu.
Nhưng ngài Hách cũng nghĩ, nếu mọi thứ như những gì họ nghĩ thì tốt biết mấy.