“Tại sao là lão đại mà không phải là tôi hay cô?”
Tống Thiếu Tùng giải thích thay cô:
“Lúc mời hắn chỉ rõ đích danh tôi chắc đã biết cậu không phải là người cuối cùng của Hắc Địa Bang đương nhiên nhằm vào cậu không hề có kết quả.Còn với cô ấy bọn họ mời ta đến là để xác nhận cô ta có phải Blood không nếu thực sự tôi và cô ta cùng đến trên danh nghĩa người yêu thì hắn nhắm cào cô ấy chỉ bất lợi vì còn tôi cứu viện”
Cô gật đầu rồi lại lên tiếng:
“Đúng như anh nói nhưng tôi thiết nghĩ nếu chúng ta đi chung,hắn không manh động vì sợ anh trợ giúp vậy chẳng lẽ hắn không nghĩ nhắm vào anh tôi cũng sẽ cứu anh?”
Anh cười một cái lạnh nhạt rồi mới trả lời:
“Đó là chuyện của bang tôi cô không cần hiểu!”
Cô không hề khó chịu vì nếu đó là cô cô cũng sẽ không nói,cô tôn trọng quyền riêng tư cơ mật của bang họ.Nhưng không có nghĩa hắn không nói là cô không tự đi tìm hiểu.Cô gấp bản đồ lại rồi ngã người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc cô thức dậy cũng là lúc đã đến nơi,người của ông ta có đến và mời họ đến chỗ được sắp xếp:
“Tôi là Kính Đình được Lư lão đại giao cho trọng trách tiếp đãi vị chu đáo nhất.Mời đi hướng này sẽ có chỗ nghỉ ngơi cho các vị”
Vì không phải chỉ có một người con gái mà đến tận hai người thêm đó tất cả đều đeo khẩu trang đen nên hắn dù thấy ánh mắt đó có chút uy lực nhưng cũng bỏ qua vì nghĩ là thuộc hạ của anh.
Dù đã được sắp xếp chỗ ở từ trước nhưng Sa Nhi và Tôn Diễn đã thay mặt hai người họ từ chối:
“Xin lỗi bang tôi đã có sự chuẩn bị không phiền các người!”
“Ở chỗ các người tôi không nằm chắc được điều gì ngay cả cài mạng!”
Hắn ta cười sượng vì bị đánh phủ đầu nhưng đâu dám chặng đường vì biết dây vào hắn là sẽ chết nên đành giã lã cho qua:
“Nếu đã sớm chuẩn bị thì tôi cũng không dám làm phiền!”
Đoàn người di chuyển đến khách sạn cao cấp được đặt trước nhưng vì diễn cho tố cùng họ đành ở chung một phòng tổng thống:
“Thật phiền phức sao tôi lại phải ở cùng anh chứ?”
Anh chẳng thèm nói gì mà tắm rửa ngay cả hai nhanh chóng sửa soạn nhưng lúc chuẩn bị rời đi vẫn thấy cô mặc pijama anh liền khó chịu:
“Lề mề,chậm chạp”
Cô liếc xéo anh:
“Anh còn càm ràm nữa là trễ giờ đấy,cứ việc đi trước tôi còn lấy “quà gặp mặt” nữa”
Nghe cô nói thế anh chẳng hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn không vui khi bị băt chờ đợi nên mang thái độ cau có rời đi.Ngay khi anh ra khỏi cửa cô như biến hình khác vậy.Bình thường cô hay chọn cho mình đồ cá tính và ít khoét xẻ nhưng hôm nay thì…