Lam Vong Cơ quay đầu lại, tiếp tục trang nghiêm đối thoại với Lam Hi Thần: “Huynh trưởng thật sự muốn đi gặp Liễm Phương Tôn?”
Lam Hi Thần gật đầu: “Ở đài Kim Lân có hội Thanh Đàm.”
Ngụy Vô Tiện há miệng không được, hậm hực trở lại cạnh con lừa.
Hắn suy nghĩ: Liễm Phương Tôn chính là Kim Quang Dao – gia chủ Kim gia đương nhiệm, cũng chính là đứa con riêng duy nhất được thừa nhận. Nói đến thì cái xác này cũng là huynh đệ khác mẹ của gã. Cũng cùng là con riêng, nhưng lại khác nhau một trời một vực. Mạc Huyền Vũ ở Mạc gia trang ngủ trên gạch, ăn cơm thừa; Còn Kim Quang Dao thì ngồi trên vị trí cao nhất tu chân giới hô mưa gọi gió. Hội Thanh Đàm muốn mở thì mở, Lam Hi Thần muốn mời thì mời. Gia chủ hai nhà Kim – Lam có quan hệ thân thiết, quả không phải lời đồn.
Lam Hi Thần nói: “Thúc phụ muốn thương nghị với ngươi về thứ ngươi mang từ Mạc gia trang về lần trước.”
Nghe thấy ba chữ “Mạc gia trang”, Ngụy Vô Tiện không để ý tới, nhưng hai phiến môi lại có cảm giác, Lam Hi Thần đã giải cấm ngôn cho hắn, nói với Lam Vong Cơ: “Hiếm thấy ngươi dẫn người về, còn vui vẻ như thế nữa chứ. Phải đãi khách thật tốt, đừng như thế này.”
Vui vẻ? Ngụy Vô Tiện liếc nhìn cái bản mặt kia của Lam Vong Cơ.
Vui vẻ cái chỗ nào chứ?!
Sau khi dõi mắt tiễn Lam Hi Thần đi khuất, Lam Vong Cơ nói: “Kéo vào.”
Ngụy Vô Tiện cứ thế bị tươi sống kéo vào cái nơi mà hắn từng thề rằng kiếp này tuyệt không đặt chân lên lần nữa. Trước đây kẻ đến Lam gia đều là nhân vật quan trọng trong vọng tộc, chưa bao giờ có người khách như hắn, chư vị tiểu bối xô xô đẩy đẩy vây quanh hắn, ai nấy đều cảm thấy mới mẻ thích thú, nếu không phải do gia quy nghiêm ngặt, thế nào dọc đường cũng đầy rẫy tiếng hi hi ha ha. Lam Cảnh Nghi nói: “Hàm Quang Quân, kéo tới đâu?”
Lam Vong Cơ nói: “Tĩnh thất.”
“… Tĩnh thất?!”
Ngụy Vô Tiện không rõ nội tình. Mọi người thì đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Đó là thư phòng với phòng ngủ mà xưa nay Hàm Quang Quân không để bất cứ ai ra vào đó…
Bên trong tĩnh thất bày biện rất đơn giản, không có bất cứ món dư thừa nào. Hoạ tiết mây bay vẽ trên chiếc bình phong kiểu gập chậm rãi trôi bập bềnh, một cái bàn kê đàn nằm ngang trước bình phong. Trên mấy cái lư hương ba chân, là những luồng khói lượn lờ toả vào hư không, cả phòng tràn ngập hương đàn mát rượi.
Lam Vong Cơ đi gặp thúc phụ y thương nghị chính sự, Ngụy Vô Tiện thì bị đẩy vào trong. Y chân trước đi, chân sau Ngụy Vô Tiện đã ra. Lúc lắc đi một vòng nhỏ quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ, quả nhiên không ngoài dự đoán, không có ngọc lệnh thông hành, dù có vượt ra khỏi tường trắng cao mấy trượng, cũng sẽ bị kết giới bắn hạ ngay lập tức, đồng thời mau chóng thu hút người tuần tra ở gần đó.
Ngụy Vô Tiện đành phải quay trở về tĩnh thất.
Hễ đụng phải chuyện, lòng hắn sẽ không nóng vội, chắp tay đi qua đi lại trong phòng, tin sớm muộn gì cũng sẽ có đối sách. Mùi đàn hương thấm vào lòng người kia nhạt nhạt trong trong, tuy không uyển chuyển, nhưng lại có chỗ động lòng. Hắn rảnh rỗi đoán mò: “Mùi trên người Lam Trạm y như cái này, có lẽ là lúc ở đây luyện cầm tĩnh toạ, mùi thơm đã thấm vào y phục.”
Nghĩ nghĩ, không nhịn được nhích lại gần mấy lư hương trong góc kia chút nữa. Một lần lại gần này, lại cảm thấy tấm ván gỗ tiếp theo dưới chân rõ ràng không giống với những nơi khác.
Hắn ngạc nhiên trong lòng, áp người bắt đầu gõ đông gõ tây.
Chuyện đào hang đào mồ khi còn sống hắn làm nhiều rồi, mấy thứ tương tự cũng vô sư tự thông, chưa tới chốc lát, hắn đã lật một tấm ván lên.
Phát hiện bí địa riêng trong phòng Lam Trạm, chỉ chuyện này thôi đã đủ khiến Ngụy Vô Tiện giật mình, sau khi thấy rõ món đồ nào được giấu bên trong, có lẽ hắn còn kinh ngạc hơn nữa.
Sau khi tấm ván gỗ bị lật lên, một làn hương tinh khiết khó phát hiện toả ra xen lẫn trong mùi đàn hương. Năm, sáu chiếc hũ nhỏ đen kịt chen chúc trong một cái hố vuông nhỏ.
Lam Vong Cơ này quả nhiên đã thay đổi, dám giấu cả rượu!
Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, bởi vì điều này nên vào lần đầu tiên gặp nhau, hai người bọn họ đã ẩu đả một trận, Lam Trạm còn đánh đổ một vò “Thiên Tử Tiếu” hắn mang từ dưới núi lên.
Mà sau khi từ Cô Tô trở về Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện đã không có cơ hội nào uống lại “Thiên Tử Tiếu” mà Cô Tô danh gia độc nhưỡng nữa, mà giấu ở nơi này, lại chính là “Thiên Tử Tiếu”. Không ngờ một kẻ không uống rượu, tuân thủ nghiêm ngặt lối mòn quy tắc như Lam Trạm, cũng sẽ có một ngày bị hắn phát hiện trong phòng y có đào một cái hố giấu rượu, đạo trời thiệt là tuần hoàn mà.
Ngụy Vô Tiện một bên chậc chậc, một bên ực hết cả vò. Tửu lượng của hắn cực tốt, lại còn nghiện rượu, suy nghĩ một chốc, nhiều năm như vậy cũng phải thu chút lãi chứ, thế là lại uống thêm vò nữa. Uống đến mức hứng khởi, bỗng nhiên sáng kiến chợt loé, nảy ra ý hay.
Muốn ngọc bài thông hành, lại có gì khó. Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ có một suối nước lạnh, có rất nhiều hiệu quả kỳ diệu, cung cấp cho nam tử đệ tu hành trong tộc tắm rửa và sử dụng. Lúc đang tắm thể nào người đó cũng phải cởi đồ, y phục đã lột, chả lẽ lấy miệng ngậm miếng ngọc bài?
Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, uống hết một hũ cuối cùng trên tay. Rót đầy nước trong vào bình, niêm phong rồi nhét trở lại y như cũ, đặt tấm gỗ lên trên. Đã mần xong việc, giờ thì ra ngoài tìm ngọc bài thôi.
Tuy rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ đã từng bị thiêu huỷ một lần trong cuộc “chinh phạt Xạ Nhật”, nhưng sau khi xây lại bố cục vẫn không khác gì trước kia. Ngụy Vô Tiện dựa vào ký ức băng qua con đường mòn tĩnh mịch, không lâu sau liền tìm thấy suối nước lạnh nằm ở nơi khuất vắng kia.
Người trông coi suối cách đây rất xa. Xưa nay không ai trong Lam gia làm cái trò rình rập vô sỉ ở suối nước như này, chúng tiên tử cũng chưa bao giờ sử dụng nó, bởi vậy phòng giữ cũng không chặt lắm, cực dễ đánh lừa, vừa khéo tiện cho Ngụy Vô Tiện làm trò vô sỉ. Đúng lúc làm sao, trên đá trắng đằng sau phong lan rậm rạp, đang đặt một bộ đồng phục, đã có người đến đây rồi.
Bộ đồng phục này được xếp rất gọn gàng khiến người ta căm phẫn, nó phảng phất như một miếng đậu hủ trắng như tuyết, đến cả dây đeo trán cũng quấn đến cẩn thận tỉ mỉ. Ngụy Vô Tiện mò tay vào kiếm ngọc bài thông hành, lúc làm nó loạn lên hắn gần như cảm thấy đáng tiếc. Lướt qua từng khóm phong lan, mắt hắn liếc vào trong suối, ánh mắt bỗng nhiên dừng hẳn.
Nước trong suối nước lạnh buốt giá thấu xương, không thể so với ôn tuyền đầy hơi nóng mê mắt người, bởi vậy có thể thấy rất rõ ràng nửa thân trên của kẻ đang quay lưng về phía hắn.
Người trong suối có làn da trắng nõn, tóc dài đen nhánh, ướt nhẹp ép về một bên, đường cong hông eo trơn láng, đẹp đẽ mà mạnh mẽ. Nói đơn giản, đây là một mỹ nhân.
Nhưng Ngụy Vô Tiện tuyệt không phải vì xem mỹ nhân tắm mà rung động rồi không dời mắt nổi. Nam nhân đẹp tới đâu hắn cũng không yêu nổi. Thật ra là vì thứ trên lưng người này, khiến hắn không thể không dời mắt nổi.
Mấy chục vết sẹo ngang dọc khắp nơi.
Đây là dấu vết do giới tiên lưu lại. Trong tiên môn, giới tiên dùng để trừng phạt con cháu trong tộc phạm vào sai lầm lớn, sau khi đánh xong dấu vết sẽ vĩnh viễn không biến mất. Ngụy Vô Tiện tuy chưa từng bị giới tiên đánh, nhưng hắn đã tận mắt trông thấy Giang Trừng gặp phải. Đến tận sau này cũng không cách nào quên, hắn chắc chắn sẽ chẳng nhớ nhầm vết sẹo này đâu.
*giới tiên: Tiên là roi, giới trong giới luật, cảnh cáo => roi cảnh cáo
Thông thường dùng giới tiên quất một hai roi, đã là giáo huấn nghiêm trọng, đủ khiến kẻ bị phạt khắc ghi cả đời, không dám tái phạm. Vết giới tiên trên lưng người này, nói bớt đi cũng phải hơn ba mươi roi. Không biết đã phạm vào cái sai đại nghịch bất đạo nào mà bị đánh thành thế này.
Nhưng nếu thật sự đại nghịch bất đạo, sao không dứt khoát giết y thanh lý môn hộ chứ?
Người trong suối xoay người, bên dưới xương quai xanh, nơi gần kề trái tim, còn có một dấu ấn rõ ràng.
Lúc trông thấy dấu ấn ấy, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, tim thoáng cái nảy tuốt lên trên