“Nô tỳ Tĩnh Nhi, nô tỳ Điềm Nhi.”
“Nô tài Tuyết Yến, nô tỳ. . . Hàm Tình.”
Diệp Ly gật gật đầu, tên gọi ngược lại đều không có chỗ nào bất nhã, Diệp Ly cũng không có hứng thú đi đổi tên cho người ta, dời ánh mắt đến trên người hai nha hoàn cuối cùng mà mình chọn: “Tuyết Yến, trước đây ngươi hầu hạ ở nơi nào? Dường như ta chưa từng nhìn thấy ngươi.”
Nha đầu gọi là Tuyết Yến mặt mày bình thản lộ ra sự thong dong bình tĩnh, khẽ gật đầu chào Diệp Ly rồi nói: “Bẩm Tam tiểu thư, nô tỳ vốn là nha đầu nhị đẳng trong viện của lão phu nhân, lên không được mặt bàn nên đương nhiên Tam tiểu thư chưa từng gặp qua ạ.”
Diệp Ly cười nói: “Bộ dạng này của ngươi cũng không giống như không lên được mặt bàn, đã như vậy, ngươi và Thanh Sương cùng nhau hầu hạ ở bên cạnh ta đi.”
Hầu hạ bên người chính là đại nha hoàn bên cạnh chủ tử, Tuyết Yến đối với việc được Diệp Ly cất nhắc thì hơi sững sờ, nhưng cũng không kinh hỉ đến mức thất lễ: “Đa tạ Tam tiểu thư cất nhắc. Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ tiểu thư, xin tiểu thư ban tên cho nô tỳ.”
Bình thường đại nha đầu hầu hạ bên người chủ tử sẽ luôn được chủ tử tự mình ban tên cho, cho dù là ân điển nhưng thay đổi tên gọi cũng có nghĩa là không còn quan hệ gì với nhân sự (*) trước đây nữa, mà chỉ thành tâm cống hiến sức lực cho chủ tử hiện tại thôi. Diệp Ly chớp chớp đôi mi thanh tú, ngược lại trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy gọi là Thanh Hà đi.”
(*) nhân sự: con người và sự tình
“Thanh Hà tạ ơn ân điển của tiểu thư.” Hành lễ xong, Thanh Hà đã lập tức đứng ở một bên quy củ khoanh tay cung kính.
“Hàm Tình. . . Ngươi có biết thêu thùa không?” Diệp Ly hỏi.
Trong mắt Hàm Tình hiện lên một tia kiêu căng, giòn giòn giã giã mà nói: “Đương nhiên là biết. Nô tỳ thêu thùa thế nhưng mà đứng số một số hai trong phủ đấy.”
Nghe thấy thế, Diệp Ly dường như rất hài lòng với câu trả lời của nàng, nhẹ gật đầu: “Rất tốt, đã như vậy, thì ngươi cứ hầu hạ ở phòng thêu thùa đi.”
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ không phải là tú nương!” Sắc mặt Hàm Tình thay đổi, không cam lòng cắn răng trừng mắt nhìn Diệp Ly mà nói.
“Láo xược! Lời tiểu thư nói há có chỗ để cho ngươi phản bác!” Thanh Sương giận dữ trách mắng.
Diệp Ly cũng không tức giận, gật đầu cười nói: “Ta biết rõ ngươi không phải là tú nương, nếu như thực sự có công việc thêu thùa gì quan trọng thì ta cũng sẽ không để cho ngươi làm đâu.”
Tú nương cũng không phải là dễ làm như vậy, có tú nương ưu tú nào mà không phải có kinh nghiệm ít thì mười năm nhiều thì mấy chục năm? Nha đầu gọi là Hàm Tình này nhìn thế nào cũng không giống người có thể an phận làm nữ công được.
Khuôn mặt xinh đẹp Hàm Tình vì tức giận nên đã đỏ bừng, liều chết trừng mắt nhìn Diệp Ly. Diệp Ly làm sao có thể để nàng vào mắt, lại đứng dậy mỉm cười nói với nàng: “Trong những ngày này có thể có chút bận rộn, nếu như không chịu nổi bận rộn thì đi tìm tổng quản đi. Đợi đến lúc đến Định Quốc vương phủ thì người trong phòng thêu thùa tất nhiên sẽ nhiều hơn. Còn nữa. . . tên của ngươi cũng sửa lại gọi là. . . Tĩnh Văn đi.”
“Đa tạ Tam tiểu thư, nô tỳ rất hài lòng với tên của mình!” Hàm Tình mang một khuôn mặt đã tức giận đến căng lên đỏ bừng nói.
Thanh Sương cười lạnh một tiếng nói: “Láo xược! Bản thân ngươi hài lòng thì có tác dụng gì? Tiểu thư của chúng ta không hài lòng.” Nha đầu kia vẻ mặt đã yêu mị lại còn mang theo một tên gọi không đứng đắn như vậy, nàng cho rằng Thanh Dật Hiên là thanh lâu quán rượu sao? Thanh Sương nghĩ mãi mà vẫn cứ không hiểu rõ tại sao tiểu thư lại phải chọn một người như vậy.
“Đổi tên gọi, hoặc là quay người rời khỏi Thanh Dật Hiên này của ta. Hay là. . . ngươi phải đi về hỏi chủ tử cũ trước đây của ngươi một chút?”
Sắc mặt Hàm Tình khẽ biến, cắn răng nói: “Nô tỳ đa tạ tiểu thư ban tên cho.”
Ánh mắt Diệp Ly lãnh đạm đảo qua trên người nàng, nghiêng mặt qua không thèm nhìn nàng nữa: “Đã vào Thanh Dật Hiên này của ta, chỉ cần là người an phận thủ thường thì ta cũng không thích gây khó xử cho người khác. Nếu như có tâm tư khác thì tốt nhất là sớm rời khỏi đây đi, nếu không. . . mấy người bị ăn bản tử mấy ngày trước ngoài Vinh Nhạc Đường chính là tấm gương của các ngươi. Thanh Sương, Thanh Hà thưởng mười lượng bạc, những người còn lại mỗi người năm lượng.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Nô tỳ đa tạ tiểu thư!” Mọi người vội vàng đồng thanh hô tạ ơn, đối với những tiểu nha hoàn có nguyệt ngân (*) chưa đến năm lượng bạc thì năm lượng bạc thế nhưng là con số không nhỏ. Hàm Tình, không, là Tĩnh Văn mặc dù đáy mắt có chút khinh thường, nhưng cũng biết bây giờ không thể khiêu khích Diệp Ly nên cũng cùng tạ ơn.
(*)Nguyệt ngân: bạc hàng tháng
Để cho Thanh Sương ở lại giải quyết những chuyện sau đó, Diệp Ly bèn quay người muốn trở về phòng, thì bên ngoài viện lại truyền đến giọng nói của nương tử quản gia xin cầu kiến: “Tam tiểu thư, Hiền Chiêu thái phi triệu kiến.”