Năm đó bản thân Trần Lộ Chu cũng hoang mang không kém, không biết vì sao mình lại được gia đình này nhận về.
Nhưng bọn họ vẫn luôn đối xử với Trần Lộ Chu như con ruột, không phải là kiểu cố gắng thể hiện tình cảm để duy trì hình ảnh một doanh nhân mẫu mực mà họ thật sự đối tốt với cậu. Từ bé, Trần Tinh Tề đã ăn không ít những trận đòn, nhưng Trần Lộ Chu chưa dính một sợi chổi lông gà nào. Trong nhà có hai đứa con trai thì không thể thiếu chuyện anh em gây gổ, người lớn sẽ luôn mắt nhắm mắt mở nói làm anh thì phải nhường em, nhưng Trần Kế Thân không như vậy, không thèm biết đầu đuôi cơ sự đã đi tới đánh cho Trần Tinh Tề một trận, cảnh cáo nếu không có chuyện gì thì đừng chọc tức anh trai con. Vì thế, đối với người anh trai này, Trần Tinh Tề vừa yêu vừa hận.
Trần Kế Thân gần như là cưng chiều vô điều kiện với cậu, ngược lại thì bà Liên Huệ nghiêm khắc với cậu hơn một chút, còn có thêm yêu cầu với cậu. Về Trần Lộ Chu, dù cậu nói chuyện thiếu đòn, nhưng cậu rất có chừng mực, biết cái nào đùa được, cái nào không đùa được.
Thời điểm việc kinh doanh của Trần Kế Thân còn chưa phát triển như vây giờ, cậu thường xuyên bị nhóm cô dì chú bác tâm tư kín đáo trêu chọc trên bàn cơm, nói rằng Lộ Chu đẹp trai quá, nếu làm rể cái nhà giàu nhất tỉnh thì bố cháu có thể tiết kiệm được mấy chục năm chiến đấu rồi.
Nghe những lời này một hai lần rồi cậu sẽ quên, sau này, mọi người hay trêu đùa cậu như vậy, Trần Lộ Chu cũng thấy khó chịu, Trần Kế Thân thì tức giận đến mức lật bàn, muốn cắt đứt quan hệ với những người này. Nhưng khi đó Trần Kế Thân vừa mới gia nhập hội doanh nhân trong thành phố, cần phải có mối quan hệ rộng rãi, Trần Lộ Chu sợ ông đắc tội với người khác. Cậu cũng biết đám nhà giàu đó chướng mắt nhà mình, vì vậy vừa bóc vỏ cua cho Trần Tinh Tề, vừa châm chọc đá bóng trở lại: “Được, vậy phiền bác nhắn lại với bố vợ cháu là, cháu chờ ông ấy mang sính lễ tới.”
Lời này nghe thì cà lơ phất phơ nhưng vẫn rất lịch sự, lễ phép, thậm chí còn chấm dứt được cuộc trò chuyện. Vì cũng chẳng ai dám đi nói thật, chuyện làm ăn của Trần Kế Thân cũng vừa mới khởi sắc, nhà giàu số một sao có thể coi trọng nhà bọn họ. Sau đó, Trần Kế Thân càng hương yêu cậu nhiều hơn.
Ở một mức độ nào đó, tuổi thơ của Trần Lộ Chu không thiếu tình thương, trước năm sáu tuổi, viện trưởng viện phúc lợi và nhóm y tá vô cùng thiên vị cậu; sau sáu tuổi về nhà họ Trần, hai vợ chồng nhà họ Trần cũng hết mực che chở cậu, cậu được ngâm mình trong hũ mật, là một đứa trẻ lớn lên bằng nước tắm tình yêu.
Mãi cho đến gần đây, để tiện cho việc học tập mà cậu thuê nhà gần trường học, trước đêm thi đại học về biệt thự tắm rửa lấy quần áo, lại nghe thấy Trần Kế Thân và Liên Huệ lớn tiếng cãi nhau trong phòng ngủ, từ đó cậu mới biết lí do mình được nhận nuôi.
Nhưng dù là thế, Trần Lộ Chu vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì mười mấy năm nay, bọn họ đã đủ tốt với cậu rồi, cậu có thể tha thứ cho nguyên nhân ban đầu không mấy tốt đẹp như vậy.
Từ trước tới nay cậu đều dễ dỗ, so với lời nói nửa thật nửa giả trong miệng người khác, cậu càng tin cảm nhận của chính mình hơn, sự yêu thương bao bọc mười mấy năm nay không phải là giả.
Khi ấy Trần Tinh Tề đứng sau lưng cậu, cẩn thận gọi thầm một tiếng anh, sợ cậu sẽ vì vậy mà không vui, nhưng lại không ngờ Trần Lộ Chu dựa bức tường hành lang, trong bóng đêm, trở tay xoa đầu cậu nhóc một phen, cúi đầy dịu dàng nói: “Tháng sau là sinh nhật mười bốn tuổi của mày rồi nhỉ? Không sao cả, sẽ qua thôi, anh chúc mày sau này thuận lợi.”
Hốc mắt Trần Tinh Tề đỏ lên, sau đó giọng Trần Kế Thân vang lên đứt quãng bên tai, “Chẳng phải lúc trước nhận nuôi em đã đồng ý với anh rồi sao, chờ nó thi đại học xong sẽ cho nó ra nước ngoài, anh biết Trần Lộ Chu rất hiểu chuyện, nhưng em có cảm thấy bây giờ nó quá tài giỏi không? Nếu để nó học đại học trong nước, anh sợ rằng sau này nó sẽ tranh tài sản với Trần Tinh Tề mất.”
Quả thật Trần Lộ Chu đã quên. Trần Kế Thân dẫu sao cũng là một người cha phong kiến bảo thủ.
Thời trẻ sự nghiệp không mấy khởi sắc, thật sự không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ cơ nghiệp ngày càng phát triển, suy nghĩ bảo thủ ăn sâu bén rễ giống như con sâu chui vào ổ, lại bắt đầu bốc mùi.
……
“Ông ấy đánh cậu?” Chu Ngưỡng Khởi không ngờ rằng tính tình Trần Kế Thân ôn hòa là thế mà sẽ ra tay.
“Ừ.” Trần Lộ Chu không thèm ngẩng đầu, dùng miệng xé miếng băng dính, giọng nói lãnh đạm, mí mắt uể oải rũ xuống, “Tôi nói tôi sẽ viết giấy bảo đảm cho ông ấy, nếu thật sự không tin thì tôi sẽ ký hợp đồng, ông ấy nói không phải ông ấy có ý này. Tôi mới nói là bố hãy yên tâm, bố nuôi con nhiều năm như vậy, sau này con sẽ chăm sóc bố trước lúc lâm chung, ông ấy tưởng tôi trù ông ấy chết.”
“Lão Trần tiểu nhân thật đấy.”
“Nhưng tôi có thể hiểu, vất vả lắm mới vượt lên được, đương nhiên là muốn dành tất cả mọi thứ cho đứa con trai ruột của mình, thật ra tôi cũng không trách ông ấy, tôi chỉ tức bản thân mình, mười chín tuổi đầu rồi, mẹ nó vẫn còn đang ăn hại.”
“Nên là, bây giờ cậu đang lừa tiền đứa em trai ngu ngốc kia của cậu?”
“Nói năng kiểu gì đó,” Trần Lộ Chu liếc nhìn cậu ta, “Khách sáo với ông chủ của tôi một chút đi.”
“……” Chu Ngưỡng Khởi đang định nói, tiếng Wechat lại vang lên.
Trần Lộ Chu thừa biết là Thái Oánh Oánh, cậu cắn miếng băng dính cuối cùng dán nốt góc còn lại, giọng nói càng trở nên lạnh nhạt, “Thật quá đáng, không cho tôi nói chuyện với Từ Chi, nhưng hai cậu lại anh anh em em qua lại.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Chỉ để báo cáo với cô ấy tình hình trả lại dây xích vàng thôi mà, nếu không người ta cho rằng hai chúng ta cuỗm mất thì sao. Chậc, sao giọng điệu này của cậu nghe cứ quái gở thế nào ấy nhỉ?”
Hai người nói đến đây, Trần Lộ Chu chuẩn bị đóng cửa, bất chợt nghe thấy trên lầu vang lên tiếng đóng cửa mạnh mẽ, sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập từ trên lầu đi xuống, Trần Lộ Chu cảm thấy, đôi khi con trai cũng có giác quan thứ sáu, không biết nguyên do là gì, nhưng trực giác mách bảo cậu đó là Đàm Tư. Quả nhiên, một giây sau, hình bóng gầy gò đó xuất hiện ở góc cầu thang.
Nếu không phải tối hôm qua xảy ra chuyện đó, cho dù lúc này Đàm Tư có lên tiếng chào cậu, cậu cũng không thể nhận ra rằng người này từng đánh bóng chung với mình. Nhưng mà hiện tại, Trần Lộ Chu cảm thấy mình có chút tật xấu, vào giây phút Đàm Tư xuống lầu giao ánh mắt với cậu, cậu theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, xoay người vào nhà, lúc đi ra, trên người đổi thành cái balo hai quai, đeo ở một bên.
Ngay cả Chu Ngưỡng Khởi cũng nhận ra điểm khác thường của cậu, chờ đến khi bóng dáng Đàm Tư hoàn toàn biến mất phía cuối hành lang, cậu ta mới hỏi: “Cậu trốn cậu ta làm gì?”
Chưa khi nào thấy cậu lúng túng như vậy, ở Nhất Trung, phần lớn lúc đi ngang qua đều là người ta nhận ra cậu, cậu không quen biết ai, kiêu ngạo muốn chết. Giờ thì sao thế này, thấy Đàm Tư lại trốn?
Trần Lộ Chu phớt lờ cậu ta, mãi cho đến khi hai người ngồi trên xe buýt lên núi, Chu Ngưỡng Khởi cũng không định bỏ qua, “Rốt cuộc là cậu có ý gì, nói thật đi, dù là tam quan của tôi bất chính, nhưng mẹ nó cậu là anh em của tôi, nếu thật sự cậu có ý với Từ Chi, muốn đập chậu cướp hoa, mẹ nó sao tôi có thể ngồi không mặc kệ được, tôi sẽ lật tung thế giới lên tìm cái xẻng cho cậu, nhưng dáng vẻ lúng túng ban nãy của cậu là sao thế hả?”
“Tôi chỉ nghĩ, bạn gái cậu ta ít nhiều gì cũng có hứng thú với tôi, vậy tôi cố gắng không chạm mặt cậu ta, có phải là thể hiện sự tôn trọng không?”
Đúng vậy, Trần Lộ Chu cảm thấy lúc ấy mình hành động theo bản năng là vì có ý này.
Chu Ngưỡng Khởi: “Phản ứng ban nãy của cậu rõ ràng là phản ứng của người thứ ba khi gặp chính thất.”
Trần Lộ Chu cạn lời đeo tai nghe lên: “Vậy chắc là cậu bị bệnh rồi.”
**
Sơn trang Phó Ngọc nằm trên sườn núi Minh Linh, là một làng trại trên núi tư nhân. Phó Ngọc Thanh không muốn mở cửa đối ngoại với thế giới bên ngoài, những năm gần đây, dưới sự khuyên bảo của lão Từ và lão Thái, ông mới dần mở rộng cánh cửa chào đón khách, nhưng mà vẫn đặt ra rất nhiều quy định. Thế nhưng, vẫn có mấy cậu ấm thường xuyên lui tới chỗ này của ông, hơn nữa, mỗi lần đến là ở mười ngày nửa tháng. Đặc biệt là một số nam nữ thành thị thích đến đây vui chơi, bởi vì có nhiều người trẻ tuổi, nhiều lối sống, nên làng trại ở đây có đầy đủ tiện nghi, muốn ăn chơi ở đây, về cơ bản đều có thể đáp ứng đủ.
Ngay sau khi Từ Chi xuống xe và mang hành lý vào phòng, cô liền tức tốc chạy xuống lầu tìm Phó Ngọc Thanh, “Chú Phó ơi! chú Phó ơi!”
Lúc này, Phó Ngọc Thanh đang bưng một tách cà phê, dựa vào quầy lễ tân với vẻ mặt nghi ngút khói thuốc súng, ôm trong ngực một con chó, mặc chiếc áo sơ mi hoa to, thắt lưng hở một nửa ra ngoài. Ông khá chăm chút cho bản thân, trông nhẹ nhàng thanh lịch, thứ duy nhất không phù hợp chính là cái mũ nỉ nhỏ trên đỉnh đầu, chắc ông vừa đi tìm một hòn đá trong núi về, vui mừng khôn xiết khi trông thấy Từ Chi, “Chi tổng, cháu đến đúng lúc đấy, chú sắp bị mấy thằng quỷ nhỏ này hành chết rồi, mẹ nó ăn trộm thật khó hầu hạ.”
Lúc này Từ Chi mới thấy có một vài đứa trẻ 13-14 tuổi vây quanh quầy lễ tân, cô đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, thằng quỷ nhỏ nghe thấy Phó Ngọc Thanh nói như vậy thì trực tiếp mặc kệ.
“Ông nói ai khó hầu hạ? Vốn dĩ nước của ông có mùi, còn không cho phép chúng tôi có ý kiến?”
Phó Ngọc Thanh: “Mẹ nó đây là nước máy, ai kêu mấy đứa uống làm gì. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nước ở chỗ này đều là nước suối trên núi, phải đun sôi lên mới uống được, ai bảo cứ thế bưng lên uống, muốn uống nước khoáng thì tự xuống dưới chân núi mà mua đi.”
“Tôi không cần biết, dù sao nước máy nhà tôi chỉ cần vặn ra là uống được. Tại sao nước ở chỗ ông phải đun lên mới được uống.”
Từ Chi còn đang do dự xem nên giải thích mới mấy “cậu ấm nhỏ” này như thế nào, rằng nước nhà mấy đứa uống được hẳn không phải là nước máy.
Phó Ngọc Thanh rất không kiên nhẫn, bỏ tách cà phê xuống, vừa vuốt ve lông chó vừa bảo, “Mấy đứa có biết nói chuyện bình thường không đây?”
Thằng quỷ nhỏ lại xù lông, “Ông mắng ai không bình thường?”
“Em trai nhỏ, em bình tĩnh một chút đi,” Từ Chi vội khuyên can, “Ý của chú này là, người lớn nhà các em đâu?”
“Anh trai tôi và bạn anh ấy sắp tới rồi, vừa mới xuống xe, năm phút nữa là tới.”
Trần Tinh Tề vừa thấy chú già đổi thành chị gái nhỏ thì liền kiêu ngạo gọi video ra ngoài, không biết xuất phát từ tâm lý gì, chắc là cảm thấy phải có người lớn chống lưng, hoặc cũng có thể xuất phát từ lòng tin về sức quyến rũ của anh trai cậu nhóc. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đối phương là con gái, trông thấy Trần Lộ Chu thì rất dễ nói chuyện, gương mặt của anh trai nó tốt đến mức chỉ đứng đằng sau nhân dân tệ mà thôi.
Nhưng mà bên kia lại không nhận, vô tình nhấn tắt máy.
Vài giây sau, sảnh vào sơn trang vắng lặng yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi lạnh lùng của người máy: “Chào mừng đến với sơn trang Phó Ngọc.”
Mọi người nhìn qua, ở cánh cửa xoay ngoài cửa có hai bóng dáng cao lớn đi vào, Từ Chi còn chưa tới kịp nhìn kỹ, bên tai liền vang lên một giọng nói quen thuộc thiếu kiên nhẫn, “Trần Tinh Tề, mày không còn gì khác nhoài việc gọi video liên tục cho anh cả ngày à? Đã nói đừng gọi video cho anh mày rồi, có thấy phiền không thế?”
Đôi mắt Từ Chi sáng lên, lập tức nở nụ cười.
Ôi chao! Có người tự động dâng tới cửa này!
Đôi mắt nhỏ đầy sự đắc thắng và tự hào của Trần Tinh Tề nhìn chằm chằm vào năm, sáu người bạn đi cùng với mình, nét mặt viết chữ kiêu ngạo…
Thế nào, thấy anh trai tớ đỉnh không?
Phó Ngọc Thanh: “……”