Trở lại trong lớp, Ngàn Thảo vẫn là cảm thấy đau nhức cả đầu, bảo nàng dạy khóa học thêm buổi tối? Nàng lấy cái gì mà dạy a…
Nhớ được tình tiết trong bộ AV có điểm giống với tình hình hiện tại, nữ lão sư vì cổ vũ tinh thần học sinh nghe giảng, liền lấy thân thể chính mình dụ dỗ bọn hắn, hứa hẹn chỉ cần tất cả mọi người đều vượt qua tiêu chuẩn nàng liền tùy ý bọn hắn đùa giỡn, chính là ở trên lớp nàng cũng bị bọn hắn chiếm tiện nghi, hết sờ ngực, liếm liếm da thịt hoặc là không kiềm chế được cùng bọn hắn phát sinh chuyện gì gì đó đều là lấy cớ vì cổ vũ học sinh, Ngàn Thảo lúc ấy còn phi thường châm chọc, làm sao lại có cái tình tiết hoang đường như vậy.
Ngàn Thảo tâm tình đang bức bối, lại lúc này nhìn thấy mấy học sinh trên lớp gây sự càng làm nàng thêm bực mình, Aiz, đúng là xúc động là ma quỷ a. Nàng đi đến trước mặt một nam sinh đang cầm laptop chơi trò chơi dùng quyển sách hướng bàn phím của hắn đập một cái. “Không được đánh nó! Nó chọc ngươi cái gì mà ngươi mỗi ngày đánh nó”
Đám nam sinh ngẩn ra sửng sốt.
Nàng lại đi đến trước mặt một nữ sinh đang đọc một cuốn tiểu thuyết, nàng cẩm cuốn tiểu thuyết trên tay nhìn lướt qua đề mục : ” Khó quên nhất là tình đầu? Tốt, cái tên này rất có chiều sâu, tiếp tục đọc đi”
Đám nữ sinh sửng sốt +1
Ngay sau đó Ngàn Thảo lại bắt được hai học sinh đang truyền giấy qua lại cho nhau “Các ngươi có biết hành vi này lãng phí bao nhiêu rừng cây không? Lần sau nhớ có chuyện gì nói thẳng, không thì nhắn cái tin điện thoại, thích thì xem xong còn có thể lưu lại, dùng giấy làm cái gì lãng phí?”
Hai học sinh nọ hóa đá.
Tiểu Phát vội vàng đem đồ ăn vặt nhét vào ngăn bàn lại chậm chạp bị Ngàn Thảo bắt quả tang. Nàng đi đến trước mặt hắn, bảo hắn mang cái gói khoai chiên mang ra, Tiểu Phát tưởng rằng nàng định đem túi khoai này trở thành tang chứng việc hắn làm việc riêng trong lớp để sau này đối hắn phê bình, lại không nghĩ rằng Ngàn Thảo từ trong túi lấy ra mấy miếng khoai, thật không có hình tượng mà cho vào miệng.
Tiếu Phát nghiêm trọng hóa đá +1
Cả lớp đều ẩn ẩn cảm giác được, đi họp trở về Ngàn Thảo lão sư hai mày lộ ra một cỗ thâm trầm, ấn đường đều biến đen mà khí chất cũng biến hắc = =
Xoa xoa thắt lưng, Ngàn Thảo tức giận số mệnh của bản thân mà ca thán : “Thực con mẹ nó bực mình a, cái đám giám hiệu nhà trường kia cư nhiên muốn bắt các ngươi phải tham gia khóa học bổ túc! Còn thêm hẳn 2 giờ”
Toàn thể học sinh “…”
Lớp học im lặng được một hai giây, đột nhiên lại ào ào như ong vỡ tổ. Hữu Lệ kéo tay Ngàn Thảo “Lão sư! Ngươi thật sự suy nghĩ vì chúng ta”
Một nam sinh khác cảm động suýt rơi lệ ” Ngàn Thảo lão sư thật hiểu tâm ý chúng ta a! Ta quá cảm động rồi!”
Thậm chí có học sinh còn nói “Ngàn Thảo lão sư! Khóa học thêm chúng ta sẽ hảo hảo , nghiêm túc mà học, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta.”
Ngàn Thảo ngớ ra, tuy rằng biết bọn họ là hiểu sai ý mình nhưng đám học sinh này cũng quá là tri kỷ đi?
Bất quá nếu như bọn họ thật sự ngoan ngoãn thì nàng cũng không có bản sự dạy học a… Ngàn Thảo thở dài, thật sự nếu không được nàng chỉ còn cách ra đòn sát thủ cuối cùng! Đó là ____
Từ chức !!!!
Làm một người mười phần hèn nhát, Ngàn Thảo rất ít khi vì nhân sinh của mình mà lo lắng. Dưới tình huống này cái công việc kia nàng không từ nó thì nó cũng sẽ đến từ nàng a. Huống hồ nàng cũng không phải thực sự yêu thích loại công việc này, hơn nữa nàng bây giờ còn có lựa chọn khác để mưu sinh a.
Tan học Ngàn Thảo đang định sửa sang lại túi xách, chuẩn bị theo văn phòng rời đi lại đột nhiên thấy Lí Vũ đến trước mặt ngăn lại. Trong ấn tượng của Ngàn Thảo, Lí Vũ giống như cả ngày đều mang theo nhàn nhạt mỉm cười, thoạt nhìn khá bình dị gần gũi không có chút tạp niệm, Lúc này Lí Vũ chính là đang mỉm cười như vậy, tựa hồ khóe miệng còn hơi cong lên ” Ta vội vã từ lớp học chạy đến, may mắn ngươi còn chưa có đi”
“Tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ngàn Thảo không phải là đáp ứng làm người mẫu cho ta sao?” giống như lên án Ngàn Thảo tính tình hay quên, Lí Vũ gõ nhẹ một cái lên đầu nàng, động tác này hiển nhiên giống như vô cùng thân thiết, coi như tận lực kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đi theo Lí Vũ tới phòng học mĩ thuật, nơi này trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu, góc tường hai bên lại đặt hai cái tượng thạch cao. Trên cái giá đặt tượng lai lót rất nhiều tấm vải đủ màu sắc khác nhau.
Quả nhiên là nơi sáng tạo nghệ thuật a, tuy rằng kết cấu đơn giản nhưng lại mang đậm hơi thở nghệ thuật. Ngàn Thảo dừng bước cạnh một bức tượng nữ tử bán thân : “Rất đẹp”
” Ta đem ngươi họa ra chắc chắn so với nàng còn đẹp hơn” Lí Vũ cười tủm tỉm đưa cho Ngàn Thảo một mảnh vải tơ lụa màu đỏ hình chữ nhật “Ngươi quấn nó vào”
Ngàn Thảo cầm tấm vải ở trước ngực so so, đo độ dài ước chừng vừa vặn làm thành một vòng giống như một bộ váy dạ hội, hơn nữa đều có thể che lại bộ ngực và đôi chân. Nàng hướng Lí Vũ làm cái tư thế OK : “Ta thay ở nơi nào?”
Lí Vũ chỉ chỉ đằng sau, nơi đó là một cái phòng nhỏ, là nơi bình thường hắn dùng để nghỉ ngơi. Ngàn Thảo đi vào đổi trang phục xong lúc đi ra ngoài đã thấy trong phòng vang lên tiếng nhạc cổ điển du dương.
Lí Vũ là dùng cái máy phát nhạc kiểu cổ. Hắn nhìn thấy Ngàn Thảo đi ra, ánh mắt ngơ ngẩn, mâu quang thoáng trầm, nhưng ngay sau đó liền thật tự nhiên dắt tay nàng, đem nàng kéo đến vị trí đã chuẩn bị sẵn, thân thể áp vào gần nàng, hơi thở như phả ra trên mặt Ngàn Thảo, giọng gần như nỉ non hỏi : ” Khúc nhạc violon này là của đại học G, dễ nghe sao?”
Ngàn Thảo cảm thấy bản thân rất là bài xích cái hành động bỗng nhiên tiến lại gần này, đang muốn bước lùi về phía sau , bên hông lại bị bàn tay to giữ lại, đầu vai bị hắn ấn xuống “Ngàn Thảo, Venus là nửa thân trần, váy hắn là chỉ quây ở phía dưới mới đúng”
Theo giọng nói của Lí Vũ, vải dệt vây trước ngực bị hắn kéo xuống, Ngàn Thảo hai tay vội vàng che ngực, lại đã có một bàn tay nhanh hơn tháo áo ngực của nàng xuống. Lí Vũ trên mặt như trước mang theo tươi cười sạch sẽ, nhưng ánh mắt lại dâm tà không chịu nổi, hắn tham lam xoa nắn thứ mềm mại trong tay, đem Ngàn Thảo dùng sức đặt tại trên người mình, lấy ngực cứng rắn đem ma sát thân thể trần trụi của Ngàn Thảo “Như vậy mới dễ xem”
Chẳng lẽ nữ thần cụt tay nàng là lại phải đem hai cánh tay mình chặt bỏ đi sao? Ngàn Thảo không nghĩ tới cái đồng nghiệp thoạt nhìn thuần lương lại chính trực này tìm nàng là có âm mưu. Đều trách nàng đem ‘nguy hiểm’ đều đặt ở những tình tiết AV đã xem, xem nhẹ việc trong đám phim Tiểu Văn gửi cho nàng còn có một bộ là nàng xem một chút sau không có hứng thú nên không xem tiếp, cho nên đến bây giờ mới phát hiện việc nhờ vả này là một hồi cạm bẫy, thêm nữa mỹ thuật lão sư này vốn còn là bằng hữu của nguyên chủ nên nàng lại lơ là cảnh giác.
Lúc này Ngàn Thảo phi thường tưởng niệm cái quần jean vừa mới thay ra, bởi vì trong túi quần còn có cái chích điện phòng thân a…