Đối phương người đông thế mạnh, đánh lén bị đắc thủ, lập tức bị người tóm được vật ngã xuống đất một lần nữa, cả nhóm người bắt đầu xông vào đạp đấm tới tấp.
Nam sinh dùng tay bảo vệ đầu, cắn răng không rên một tiếng, thẳng đến khi cuối hành lang truyền đến tiếng la hét chói tai.
“Mấy đứa đang làm gì đó! Mau dừng tay!”
Đám học sinh cười khanh khách như ông vỡ tổ, Đinh Tuyết chạy đến đỡ nam hài đang nằm vật trên đất.
“Không sao chứ, bọn họ lại đánh em? Lần trước không phải cô đã bảo em nói với người nhà? Cô đi tìm….”
“Đinh lão sư.” Nam sinh gọi nàng lại, trong đêm tối hai mắt đen láy, mơ hồ hàm chứa nước mắt, cậu ta lau vết máu nơi khoé miệng miễn cưỡng cười cười.
“Em không sao, đã trễ vậy rồi còn phiền cô đến đây.”
“Không phiền, em đứa nhỏ này, là chủ nhiệm lớp, cô nhất định phải bảo vệ học sinh của mình.” Nữ nhân từ trong túi lấy ra miếng khăn giấy đưa cho cậu ta, muốn dìu cậu ta đứng lên.
Nam sinh có chút câu nệ từ chối sự tiếp xúc của nàng, tự lấy khăn giấy, tay siết chặt không mở miệng nói chuyện, giống như đang trầm tư điều gì đó.
“Sao vậy, Tiểu Chu?”
Cậu ta hạ quyết tâm ngẩng đầu lên: “Năm ba Cao Trung cô đối đãi em thật tốt, nếu không phải cô, em nhất định không lên được lớp, cũng không biết bây giờ biến thành công nhân hèn mọn ở cái xó nào, cô nói đúng, chúng ta là bạn, nếu là bạn, cô có thể nói cho em biết, cô….”
Cậu ta còn chưa nói xong, sau lưng hai người đã truyền đến tiếng bước chân, Chủ nhiệm bộ môn cùng Phó hiệu trưởng đã xuất hiện cuối dãy hành lang.
“Đinh lão sư, không sao chứ?”
Đinh Tuyết quay đầu lại, đỡ nam sinh đứng dậy: “Không sao, lại là nhóm học sinh quậy phá đó đánh người, ngày mai phải mời phụ huynh của chúng đến trường nói chuyện một chút.”
Nam sinh thấy người tới cũng im miệng không nói gì nữa.
“Cảm ơn lão sư, vậy…. e trở về ký túc xá nghỉ ngơi.”
“Được, cô đưa em về.” Đinh Tuyết thấy cậu ta bước đi nghiêng ngã, chủ động đề nghị.
“Đinh lão sư, cô làm sao vậy?” Phó hiệu trưởng nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, cổ cũng ướt đẫm, lên tiếng hỏi han.
“Nếu thân thể không khoẻ, có thể đến văn phòng nghỉ ngơi một chút.”
Câu nói này xuất phát từ sự quan tâm đến đồng nghiệp, không hiểu sao, ánh mắt Đinh Tuyết lại hơi chút né tránh.
“Không sao đâu, lúc tới đây trời bắt đầu mưa, tôi đã mang theo dù nhưng vẫn bị nước mưa văng trúng.
Nàng một tay cầm ô, vừa nói xong lập tức che miệng ho khan vài tiếng, nhìn qua trông có vẻ thật giống như bị cảm lạnh.
Chủ nhiệm sau một màn hồi tưởng, đặt xuống chung trà: “Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy.”
“Tôi….”
“Tôi….”
Hai người cùng lúc mở miệng, Lâm Yêm dừng một chút: “Cô nói trước đi.”
Tống Dư Hàng không khách khí: “Có thể đưa chúng tôi đến gặp cậu bé tên Tiểu Chu đó không?”
“Ah, được chứ, không thành vấn đề, để tôi gọi một tiếng.” Ông tựa hồ sửng sốt một giây, đứng dậy bước đến bên cửa sổ gọi một cú điện thoại.
Lúc cất điện thoại bước lại, ông nhẹ nhàng nhíu mày: “Lão sư phụ trách lớp hôm nay nói cậu ta không đi học, xin nghỉ.”
Tống Dư Hàng lập tức hỏi địa chỉ nhà của cậu ta, Chủ nhiệm lật tìm danh sách, Lâm Yêm ra ngoài hít chút không khí.
Trước kia lúc còn học ở trường muốn hút thuốc không thể hút, giờ thì không gì phải cố kỵ, nàng từ bao thuốc lấy ra một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, tách tách bật lửa.
Mấy học sinh qua lại ghé mắt nhìn, Lâm Yêm còn thản nhiên phun ra một vòng khói, hơi nhướng mày quăng cái nhìn mị nhãn.
Có học sinh gan cùng mình đi đến, hé miệng hít một ngụm khí: “Chị, cho tôi một điếu với.”
Mi mắt nàng khẽ chớp động liếc nhìn, tô son trát phấn, đeo trang sức đầy mình, khoá kéo áo đồng phục cũng không kéo, vừa nhìn liền biết không phải học sinh ngoan hiền gì.
Đáng chú ý là, sợi dây chuyền chế tác từ vàng nguyên chất.
Lâm Yêm hơi cong gợi khoé môi, đưa điếu thuốc nhét vào trong miệng hắn, nam sinh thức thời đón nhận.
“Có ý tứ, đệ đệ học lớp nào vậy?”
Thuốc thật thơm, đặc biệt còn mang theo hương vị răng môi của nữ nhân, nam sinh lập tức hút liền hai ngụm: “Lớp 10, tỷ tỷ, lưu lại cách thức liên lạc đi.”
Nàng thoáng lướt mắt nhìn bảng tên trên ngực hắn, vẻ mặt có chút bát quái: “10/6, tôi nghe nói lão sư vừa chết cách đây mấy hôm chính là….”
Vừa nói đến chuyện này, nam sinh kẹp điếu thuốc sửng sốt một chút, đột nhiên trừu khẩn một ngụm: “Là chủ nhiệm lớp chúng tôi.”
“Đáng tiếc thật, tôi đọc báo thấy phóng viên viết về nàng là một giáo viên rất có tiềm năng.” Lâm Yêm thản nhiên tiếp chuyện như đang học thoại.
Ai ngờ nam sinh hừ một tiếng: “Tiếc cái gì, còn không phải….”
Hắn nói đến đây tựa hồ ý thức được chuyện không ổn, đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt nghi ngờ quét lên người Lâm Yêm.
“Không đúng, đang là giờ học, cổng trường đóng cẩn nghiêm ngặt, cô là ai, vào đây bằng cách nào?”
Tiểu tử này khá nhạy bén, Lâm yêm mỉm cười lộ lúm đồng tiền ngọt lịm như hoa, cố ý nháy mắt, nhưng lòng lại tức đến ứa răng.
Nam sinh bỗng dưng vỗ đùi thật mạnh: “Ah, tôi biết rồi, cô là phóng viên! Gần đây rất nhiều phóng viên đến trường chúng tôi phỏng vấn.”
Khụ…. Lâm Yêm bị chính ngụm nước bọt không kịp nuốt xuống làm sặc: “Phải, phải, tôi là phóng viên.”
Nàng gật đầu như giã tỏi: “Cho nên cậu biết những thông tin đặc thù gì, đặc biệt là về lão sư của cậu, cô ấy ngày thường hay thân thiết những ai, có xích mích mâu thuẫn gì với đồng nghiệp không, hoặc là có quan hệ đặc biệt gì với học sinh, đặc biệt tốt với học sinh, kể cả chuyện hôn nhân gia đình của cô ấy, cậu biết gì đều có thể nói với tôi.”
Lời nói dối kéo dài chưa đầy một phút, tiếng chuông vào học đã vang lên, nam sinh hút hai ba ngụm đã xong điếu thuốc, dúi đầu lọc vào lan can, xoay người chạy thẳng hướng phòng học, vừa chạy vừa quay đầu thổi cho nàng một nụ hôn gió.
“Cảm ơn điếu thuốc của mỹ nữ tỷ tỷ, lần sau gặp.”
“Aizzzz, bạn nhỏ.” Lâm Yêm tức giận dậm chân, mẹ nó, tiếng chuông vang lên thật không đúng thời điểm.
Nàng còn chưa dứt lời, thì thấy nam sinh suýt chút nữa ở trước cửa phòng học đụng trúng người, hắn vội vàng trụ vững nhanh chóng khom người: “Chào Lý lão sư.”
Lâm Yêm đưa mắt nhìn, người được gọi ‘Lý lão sư’ mặc bộ váy áo màu đen, đeo cặp kính to bản chắn gió, cực kỳ giống mấy vai phản diện lão sư nghiêm khắc trong phim.
Tống Dư Hàng đúng lúc đẩy cửa văn phòng bước ra: “Đi thôi, Lâm đại phóng viên.”
“…..”
Lâm Yêm hướng về phía bóng lưng cô, âm thầm dựng lên ngón tay giữa.
—————–
—————–