Mụ quát lại hỏi gia nhân:
– Ai đã buông tha gã? Có phải Mã lão quyền sư không?
Mụ không thể tin một thằng nhỏ bị cột bằng lòi tói lại thoát được,nhất đinh phải có gian tế trong bảo giải cứu.
Hồ Phỉ lắc đầu đáp:
– Không phải.
Thương Lão Thái rỏ vào Từ Tranh hỏi:
– Có phải y không?
Hồ Phỉ vẫn lắc đầu.
Thương Lão Thái lại trỏ Mã Xuân Hoa hỏi:
– Vậy thì vị cô nương này hay sao?
Hồ Phỉ nghĩ bụng:
– Cô nương này bản tâm muốn cứu ta, tuy cô không động thủ giải cứu nhưng ta cũng cảm ơn cô.
Gã liền gật đầu mỉm cười, lớn tiếng đáp:
– Đúng rồi! Vị cô nương đó là ân nhân cứu mạng ta.
Gã nói câu này cốt để Mã Xuân Hoa nghe tiếng. Đó là tấm lòng cảm kích của đứa nhỏ tỏ ra mình biết ơn, nhưng gã không nghĩ tới câu nói đó là một tai vạ lớn cho nàng.
Thương Lão Thái sa sầm nét mặt nhìn Mã Xuân Hoa.
Lúc này trang đinh đã đưa đao tới.
Thương Lão Thái tay cầm đao, tay mặt trỏ vào Hồ Phỉ hỏi:
– Gia gia ngươi là Hồ Nhất Đao sao lại không đến?
Bọn Vương thị huynh đệ nghe nói thằng nhỏ trước mặt là con trai Liêu Đông Đại Hiệp Hồ Nhất Đao không khỏi rúng động.
Hồ Phỉ đáp:
– Gia gia ta qua đời từ lâu rồi. Mụ muốn trả thù thì cứ kiếm ta là được.
Thương Lão Thái mặt xám như tro tàn quát hỏi:
– Ngươi nói thật chăng?
Hồ Phỉ đáp:
– Gia gia mà sống ở thế gian thì liệu mụ có dám đánh ta một roi không?
Thương Lão Thái giơ cao thanh Tử Kim Bát Quái Đao lên, đột nhiên cất tiếng khóc ròng. Mụ vừa khóc vừa la:
– Hồ Nhất Đao hỡi Hồ Nhất Đao! Sao ngươi chết sớm thế? Ngươi đừng chết sớm là phải.
Hồ Phỉ ngạc nhiên không hiểu tại sao mụ này lại nẩy lòng tốt khóc thương gia gia mình?
Thương Lão Thái kêu khóc ba câu rồi dừng lại, giơ vạt áo che mặt.
Mụ đạp chân trái xuống, đột nhiên quét ngang thanh Tử KIm Đao và xoay mình lại cho lưỡi đao lướt vào cổ Hồ Phỉ đánh vèo một cái.
Cử động của Thương Lão Thái ra ngàoi sự tiên liệu của quần hào. Phúc công tử, Mã Xuân Hoa, Từ Tranh đều bật tiếng la hoảng.
Thương Lão Thái ra chiêu Đồng Thân Phách Sơn Đao, một chiêu tuyệt kỹ trong Bát Quái Đao, lại động thủ bất ngờ. Đừng nói một thằng nhỏ mà ngay cả những tay hảo thủ giang hồ chưa chắc đã tránh kịp.
Dè đâu thân pháp Hồ Phỉ mau lẹ phi thường. Gã nghiêng người tránh khỏi lưỡi đao đồng thời vươn tay chụp vào cổ tay Thương Lão Thái. Ngay chiêu đầu gã đã phản kích khiến quần hào đều kinh ngạc.
Thương Lão Thái bình thời già lụ khụ mà lúc ra tay cực kỳ tàn độc. Mụ nghĩ tới cừu nhân chết rồi, kiếp này không trả thù được, chỉ còn cách giết chết thằng nhỏ trước mắt.
Sau khi trượng phu qua đời, sở dĩ mụ không tự vẫn chết theo chồng là vì trong lòng còn ôm ý niệm báo thù. Bây giờ mụ chẳng luyến tiếc gì nữa nên động thủ phóng ra toàn những chiêu liều mạng với đối phương.
Hồ Phỉ gặp cường địch lần đầu, gã phấn khởi tinh thần, đưa quyền tấn công vào những khe đao chứ không nhượng bộ chút nào.
Địch nhân vung đao đâm chém tới tấp, gã thi triển môn Đại Cầm Nã Long Hình Trảo cũng ghê gớm không vừa để phản kích.
Dưới ánh đèn nến, một mụ già tóc bạc và một thằng nhỏ miệng còn hơi sữa chiến đấu mãnh liệt dị thường.
Vương thị huynh đệ thấy Thương Lão Thái vừa khai diễn cuộc đấu này đã hạ sát thủ, không khỏi ngấm ngầm trách mụ lạm dụng công phu của Bát Quái Môn. Đối phó với một thằng nhỏ mụ đã sử dụng tuyệt chiêu, vậy gặp cao thủ hạng nhất thì làm thế nào?
Nhưng càng theo dõi cuộc đấu, họ càng kinh ngạc.
Thương Lão Thái sử đường Bát Quái Đao liên miên không ngớt và cực kỳ tàn độc và không sơ hở chút nào. Tuy đao pháp của mụ chưa đến chỗ xuất thần nhập hoá nhưng thêm vào chí cả quyết liều mạng đòn đánh càng ghê gớm. Đối thủ dù là tay lợi hại đến đâu cũng khó lòng chống nổi. Chẳng ngờ thằng nhỏ mười mấy tuổi đầu dùng tay không để chiến đấu với mụ mà dần dần gã chiếm được thượng phong.
Hai bên chiết chiêu thêm mấy hiệp, toàn thân Thương Lão Thái bị luồng chưởng phong của Hồ Phỉ vây hãm.
Đột nhiên nghe bốp một tiếng, má bên trái Thương Lão Thái bị trúng một cái bạt tai. Tiếp theo má bên phải lại trúng một phát.
Vương Kiếm Kiệt nói:
– Thương tẩu tử hãy lùi lại. Để tiểu đệ đối phó với thằng nhỏ đó.
Tay hắn cầm đại đao, chân cất bước tiến ra.
Lại nghe một tiếng ” úi chao ” vang lên. Thương Lão Thái ngã lăn ra một bên.
Thanh Tử Kim Đao cũng bị Hồ Phỉ đoạt mất.
Vương Kiếm Kiệt đột nhiên thấy ánh thanh quang lấp loáng. Một thanh đao nhằm trước mặt hắn chém tới. Hắn vội giơ đao lên đỡ gạt.
Thanh đao kia liền biến chiêu quét ngang một cái. Khi bị đón đỡ thanh đao lại đổi thế móc một cái.
Nguyên Hồ Phỉ đánh Thương Lão Thái hai cái bạt tai, tâm nguyện đã thỏa mãn.
Gã còn ra chiêu cầm nã nắm lấy cổ tay mụ rồi vung chân đá mụ lăn long lóc.
Gã không chờ Vương Kiếm Kiệt tới gần đã chém veo véo ba đao liên hoàn làm cho hắn chân tay luống cuống.
Vương Kiếm Kiệt là tay cao thủ hạng nhất ở Bát Quái Môn. Ngày trước bản lãnh hắn đã chẳng kém gì Thương Kiếm MInh. Chỉ vì hắn thấy Hồ Phỉ nhỏ bé trong lòng khinh địch nên bị gã đoạt mất tiên cơ.
Sau khi trao đổi ba chiêu, hắn mới biết thằng nhỏ này là tay kình địch vội thu hết tâm tính cuồng ngạo lại, thận trọng ứng chiến, giữ môn hộ cực kỳ nghiêm mật.
Hắn muốn coi cho rõ xem đao pháp của thằng nhỏ thuộc gia phái nào.
Quần hào tay nắm binh khí theo dõi cuộc đấu kinh tâm động phách.
Dưới ánh đèn đỏ rực, đao quang xanh lè, người nào cũng mắt nhìn trừng trừng, đầu óc căng thẳng.
Phúc công tử thấy một thằng nhỏ nước da vàng ửng, thân thể gầy nhom, áo quần lam lũ mà võ nghệ tương đương với hảo thủ hạng nhất của mình thì trong lòng vừa kinh dị lại vừa hứng thú. Y chắp tay để sau lưng, ngưng thần theo dõi cuộc đấu.
Đột nhiên thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm của son phấn toa? ra, y liếc mắt nhìn thấy Mã Xuân Hoa đã đến bên mình liền tiến lại gần một bước đưa tay ra nắm tay nàng.
Lúc này quần hào đều để hết tinh thần chú ý vào cuộc đấu trong sảnh đường, chẳng ai lưu tâm đến ỵ Nhưng ở giữa nơi đông người mà y phóng tứ như vậy thì thật là lớn mật.
Phúc công tử chẳng coi ai vào đâu. Mã Xuân Hoa là một thiếu nữ mới bắt đầu luyến ái, gặp lúc mối tình dào dạt, nàng không tự chủ được.
Vương Kiếm Kiệt chém luôn mất đao đều bị Hồ Phỉ dùng thân pháp xảo diệu tránh khỏi.
Vương Kiếm Kiệt hết sức nhận xét môn phái võ công của đối phương mà không sao mò ra được. Hắn nghĩ bụng:
– Gã này tự xưng là con Hồ Nhất Đao, tuy mình đã được nghe phụ thâ nhắc tới nhân vật này nhưng Hồ Gia Đao Pháp thế nào Hồ Phỉ gia số làm sao? Theo cương hay nhủ Nội hay ngoại giả Mình đều không hiểu. Có điều chiêu số của thằng nhỏ này lúc ngưng trọng như non, lúc lưu chuyển như nước thì hoàn toàn không giống các loại đao pháp khác.
Hai bên lại đấu mấy hợp nữa. Vương Kiếm Kiệt nóng ruột vì hắn là một nhân vật địa vị khá cao trong phủ Phúc công tử mà bữa nay đã trao đổi mấy chục chiêu với một thằng nhỏ vẫn chưa hạ được. Nếu còn giằng co hồi lâu thì dù có giết được gã cũng chẳng vinh gì.
Hắn liền biến đổi thế đánh, cất bước chạy nhanh.
Nên biết Vương thị Ở Bat Quái Môn nổi tiếng về công phu Bát Quái Du Thân.
Đó là võ lâm nhất tuyệt. Ngày trước Vương Duy Dương đã dùng môn này để chiến đấu với Hỏa Thủ Phán Quan Trương Triệu Trọng.
Một khi đã cất bước chạy quanh thì chợt đánh phía trước, chợt đâm phía sau.
Địch nhân xoay được mình lại thì hắn đã chuyển tới sau lưng, chân bước theo phương bị Bát Quái, hoặc trước hoặc sau, chợt tả chợt hữu, không cần nghĩ ngợi gì mà địch nhân phải đầu nhức mắt hoa.
Nếu địch nhân không chuyển động theo thì lập tức bị đánh sau lưng. Thật là phép đánh lợi hại vô cùng.
Vương Kiếm Kiệt được phụ thân rèn luyện cho từ thuở nhỏ. Sáng sớm hôm nào cũng phải chạy ba lần, mỗi lần chạy quanh một trăm hai chục vòng không dừng lại chút nào. Trước khi đi ngủ cũng vậy.
Công phu này là chạy liên tiếp không gián đoạn. Kể cả vòng lớn nhỏ vòng nhỡ và vòng nhỏ tất cả hơn ba ngàn lần xoay chuyển mà luyện tập ráo riết hơn hai chục năm. Chân bước đã thành tự động như máy chỉ cần ra tay phát chiêu là được.
Khi rèn luyện chạy vòng quanh, Vương Kiếm Kiệt ra tay phát chưởng còn bây giờ dùng đao chém.
Bóng người xoay chuyển không ngừng, đao quang lấp loáng. Chỉ nháy mắt đã vây Hồ Phỉ vào giữa.
Hồ Phỉ bỗng gặp phải tay kình địch vội thi triển khinh công né tránh. Thân hình gã đã linh diệu, khinh công lại cao thâm. Gã ngang nhiên tung hoành trong làn đao phong, tránh khỏi mấy chục chiêu đâm chém của đối phương.
Mã Hành Không theo dõi rất lấy làm kinh dị. Lão la thầm trong bụng:
– Thật là mắc cỡ! Té ra đêm trước mình thấy bóng người nhỏ bé gầy nhom tưởng là ai, dè đâu lại chính là gã mà mình không biết. Nếu mình không rượt theo thiếu niên này thì làm sao phát giác được tấm lòng độc địa của Thương Lão Thái? ở Thương Gia Bảo chẳng có rồng ẩn cọp nấp nào khác, ngay thằng nhỏ gầy nhom này mình cũng không haỵ Mình bôn tẩu giang hồ suốt đời đến lúc già nua vẫn chưa biết người biết của.
Lão liếc mắt nhì quanh không thấy con gái đâu cả, cả Từ Tranh cũng chẳng có ở sảnh đường.
Lão tức giận lẩm bẩm:
– Cuộc tỷ võ giữa những tay cao thủ như bữa nay, trong đời người phỏng được mấy lần? Bọn thiếu niên thật là ngu dốt chỉ mãi mê tình ái, mai mốt nên vợ nên chồng hãy chuyện trò không chán hay sao?
Lão có biết đâu con gái mình tuy đi nói chuyện tình ái thật mà lại không phải trò chuyện với chàng rể chưa cưới.
Bỗng một tiếng ” choảng ” vang lên.
Tia lửa bắn tung tóe. Song đao của Hồ Phỉ và Vương Kiếm Kiệt đụng nhau.
Tiếng ” choảng ” bật lên rồi, tiếp theo còn vang rền hồi lâu không dứt.
Nguyên Vương Kiếm Kiệt càng xoay chuyển càng mau lẹ, càng đánh càng lợi hại. Hồ Phỉ nhỏ tuổi kiến thức thiển cận, không hiểu lộ số đao pháp của đối phương.
Sau gã né tránh không kịp, phải vung đao lên đỡ thành ra song đao đụng nhau.
Vương Kiếm Kiệt mừng thầm nghĩ bụng:
– Thằng nhỏ này võ công tuy cao nhưng khí lực còn ít. Chỉ đánh mấy đao nữa là khí giới của gã phải tuột tay bay đi.
Hắn liền đánh rất rát, chém rất mạnh.
Hồ Phỉ lâm vào tình trạng phải thẳng thắn đỡ gạt. Sau năm sáu đao, cánh tay gã bị chấn động dần dần cảm thấy tê chồn.
Thành Tử Kim Đao của Thương Kiếm Minh rất trầm trọng. Hồ Phỉ ít sức sử đao không thuận lợi, bây giờ cảm thấy đuối sức.
Vương Kiếm Kiệt thân hình cao lớn. Đầu Hồ Phỉ chưa tới cổ hắn. Một người ở trên cao đánh xuống, một kẻ ngửa mặt tiếp chiêu. Thế cường nhược đã hiển nhiên.
Hồ Phỉ thấy mình không địch nổi, chợt động tâm cợ Gã đưa đao lên gạt rồi nhảy ra ngài vòng la lên:
– Hãy khoan!
Vương Kiếm Kiệt đã chẳng có thù oán gì với gã, lại thấy gã nhỏ tuổi mà đón đỡ được bấy nhiêu chiêu số, cũng nẩy dạ mến tài liến đáp:
– Được rồi! Ngươi nhận thua là xong. Ta tha mạng cho ngươi.
Hồ Phỉ cười hỏi:
– Ai chịu thua đâu? Bất giác lão chỉ hơn ta con người cao lớn mà chiếm phần tiện nghi, chứ bản lãnh chẳng có chi đáng kể. Lão hãy chờ một chút.
Gã nói rồi vác ghế dài đặt vào giữa sảnh đường. Gã tung mình nhảy lên ghế hô:
– Chúng ta lại đây tỷ đấu nữa.
Vương Kiếm Kiệt vừa tức mình lại vừa buồn cười hỏi:
– Cái đó có ăn thua gì?
Hồ Phỉ đáp:
– Ta xin nói rõ trước là lão không được đụng vào cái ghế. Nếu đụng vào là lão thua đó.