Trong lúc tên mặt trắng ngồi thẫn thờ, trầm tư. Đằng bên này Lang Bát như nghĩ ra được điều gì đó từ từ tiến thẳng lên vài bước nghiêng người:
_ Tiền bối, nếu người cần thì để vãn bối chơi lại cho người xem nhá!
Tiếp đó cậu nhóc quay ngoắt cầm lấy tay Nguyên Lâm chạy thục mạng về phía trước, vừa chạy vừa hét lên:
_ Trương bá bá cứu mạng, …! Trương bá bá cứu mạng.
Nguyên Lâm cũng không kịp làm gì, tuy trong cậu thừa biết đối với các cao thủ cậu gặp trong thời gian qua, thì chạy cũng chỉ là kéo dài thời gian sống thêm một hai hơi thở thôi.
Nhưng nếu không chạy thì cơ hội sống thêm một hai hơi thở cũng chẳng có. Cứ như vậy mà vô thanh vô tức với cảm tính chạy cùng một đường với Lang Bát.
Chỉ kịp liếc mắt nhìn, bộ dạng tên Hải Siêu vẫn như vậy, chẳng chịu mảy may liếc lấy một cái. Trên khuôn mặt vẫn chỉ loáng thoáng qua điệu bộ thơ thẩn ngồi nhìn cười nhẹ, bộ dạng kiểu ” Cho tụi bay chạy thoải mái, cứ chạy đi, chạy đến cùng thì cũng không thoát được đâu”.
Chừng thời gian khoảng vài ngụm trà, bỗng đùng một cái tên mặt trắng lại xuất hiện ngay bên vệ đường trước mặt phía hai đứa trẻ đang chạy.
Dáng bộ nằm nghiêng người dưới mặt đất, tay phải chống xuống dựa đầu thoải mái tận hưởng tư vị, hai chân duỗi xõng. Tay trái phe phẩy cái quạt, trên khoen miệng khẽ nhếch sang một bên, rồi hắn ta cũng dừng quạt chỉ tay về phía đằng trước:
_ Đường đi bên này này, chạy không nhìn đường cẩn thận ngã.
Vừa nói xong hắn ta lại cười với giọng ma mị nhưng cũng khá đáng sợ. Khiến hai đứa trẻ trước mặt không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Tên này tựa hồ còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với tên họ Tống hôm nọ, thân
pháp với điệu bộ lại vô cùng quỷ dị lạ thường.
Lang Bát thấy vậy kéo tay Nguyên Lâm hòng chạy đi tiếp, thì bị Lâm ta giữ lại. Chân như chôn một chỗ như trời trồng ngỏ ý không muốn đi nữa.
_ Thôi không cần chạy đâu! Đệ có chạy kiểu gì cũng không thoát đâu.
Lang Bát cũng như ngầm hiểu, quay người lại từ từ buông tay Nguyên Lâm xuống. Hai đứa trẻ đứng lì mặt cúi gằm xuống đất. Tên mặt trắng vẻ thất vọng hiện rõ, xoay người lại đứng dậy khoanh chân. Chống cằm với bàn tay trái, tay phải cầm quạt để trước ngực. Nghiêm nghị đưa ánh mắt nhìn về phía hai đứa trẻ trách phạt:
_ Hai tên nhóc nhà ngươi lại làm ta mất hứng rồi, để ta nghĩ xem nên phạt các ngươi thế nào?
Nguyên Lâm thấy vậy trong lòng có chút cảm thấy hơi bất mãn. Tên mặt trắng tuy mười phần địch ý hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng cậu cũng ngầm hiểu đại đa số mục đích tên này không nhắm lên hai cậu bé trước mặt đây.
Nếu mục tiêu là hai người, với sức lực của đối phương nếu thật sự muốn ra tay. Thì hai người nhất định là chết không kịp ngáp, khẳng định mười phần đối phương đang muốn dụ Trương Sâm.
Ngấm ngầm biết được điều này, Nguyên Lâm cũng cơ hồ không muốn liên lụy đến gia đình Trương Sâm. Bản thân cậu đã nợ gia đình họ rất nhiều rồi. Cũng càng không muốn bản thân lại một lần nữa gây vướng chân vướng tay.
Nhưng kể cả như vậy, nếu tình thế hiện tại cậu không nhờ cậy Trương Sâm lần nữa, thì khẳng định không còn cơ hội để sống xót. Một đợt dao động tâm lý cứ vậy mà lần lượt hiển hiện trong đầu, khiến sắc mặt Nguyên Lâm hiển lộ khó coi, chưa biết xử lý thế nào cho phải.
Bất chợt như có được lựa chọn, khát vọng sống sót trong cậu trỗi dậy. Nguyên Lâm cất giọng dò hỏi, một phần cũng như là kéo dài thời gian để Trương Sâm phát hiện và ra tay kịp thời. Nhất thời cậu sẽ chỉ nhờ cậy Trương Sâm nốt lần này:
_ Tiền bối, hà cớ gì người cứ phải nhắm lên hai người bọn ta?
Hải Siêu hắn vờ như chẳng quan tâm, khoen miệng hừm lạnh một tiếng cả người xoay lại từ từ đứng dậy, hai đứa nhóc cũng lặng nhìn theo dáng đứng của hắn ta hồi hộp từng nhịp. Bỗng nhiên đang đứng lưng chừng thì hắn dừng lại không đứng lên nữa, dơ tay cầm quạt giương về đằng trước. Giật phát cổ tay, phẩy quạt.
Cuồng phong màu đen tạo ra từ chiếc quạt, vù một cái kéo theo bao nhiêu là tuyết trắng xoá, cuồn cuộn như bão táp phóng thích cường đại tấp vào người hai đứa trẻ. Không một chút phản kháng nào, Nguyên Lâm và Lang Bát bị tạt văng bay đi nhanh tựa như những hạt cái trước gió.
Luồng hắc phong bay đến đâu, mọi thứ trước mặt đều bị cuốn đi hết thảy. Động tác tên Hải Siêu vô cùng nhẹ nhàng, dường như chả mất tí sức lực nào nhưng lại mang đến cuồng lực đến kinh người. Hẳn ra chỉ dùng chưa đến một phần mười sức lực.
Bỗng Trương Sâm từ đâu vô thanh vô tức xuất hiện với thân hình cường tráng, chắn ngay phía trước nơi luồng hắc khí đang bay đến.
Nhẹ nhàng xoè cánh tay phải với năm ngón tay ra, ngân quang chợt lóe lên. Toàn bộ sức công phá vô tiền khoáng hậu từ hắc phong, cứ vậy mà hoá giải toàn bộ không còn lấy một gợn gió.
Tuyết trắng bị xới tung cũng từ từ rơi xuống đất dần dần hiện rõ nhân hình hai người đang đứng hướng vào nhau chằm chằm.
Sự xuất hiện của Trương Sâm đúng lúc hóa giải tình thế, quay đầu nhẹ nhàng nhìn về phía hai đứa trẻ. Lang Bát bị tràng gió đen tấp vào ngực không khỏi khiến trên hoen miệng phun ra ngụm máu.
Bên Nguyên Lâm thì cũng chẳng mấy khá khẩm, thân hình đau bệnh kèm lực công kích vừa rồi lại càng trở nên thảm bại vô cùng. Trên mặt dường như không còn lấy một mạch máu, trắng bệch dị thường. Tay còn lại ôm trước ngực nhìn về phía Trương Sâm mà nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý không sao.
Thấy vậy, tuy biết Nguyên Lâm có vẻ không ổn nhưng đại địch trước mắt. Cơ hồ cậu nhóc vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng thì Trương Sâm cũng nhất thời không thể lơ là. Chỉ liếc qua từ đầu đến chân Nguyên Lâm rồi thân hình cũng quay lại về phía tên Hải Siêu.
Lúc đấy, tên mặt trắng cũng bắt đầu ngẩng đầu lên. Quạt che lấy miệng cười khanh khách như ma nhập, rồi cả người lúc đen lúc trắng quay ra phía Trương Sâm.
Đưa ánh mắt nhìn về phía bàn tay năm ngón đang xòe ra xuất ngân quang, trong lòng có chút dè chừng nhưng cũng không hẳn là kinh sợ. Xuất ngôn tỏ ý khinh miệt đầy ý hăm doạ:
_ Trương huynh à? Ta tưởng huynh sẽ không màng thế sự mà, quan tâm gì mạng của mấy đứa nhóc này. Cứ để ta giết thêm mấy chục đứa nữa cho hả dạ đã.