Khúc Lệ San đã mất niềm tin vào tình yêu, không tin vào một tình yêu tốt đẹp, một mối tình đơn phương mà mười ba năm trước cô đã hy vọng.
Cô khóc nhọc ngồi dậy, một tay chống trên nệm giường tay còn lại kéo chiếc nềm mỏng chắn trước ngực mình. Ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn về bóng người cao ráo của đối phương, Khúc Lệ San cắn chặt môi dưới, vài giây sau mới nói thành lời:
“Tôi sẽ không mang thai con của anh! Càng không muốn trong người tôi giữ lại mầm giống dơ dáy mà anh vừa xuất ra! Tôi cảm thấy nó bẩn thỉu vô cùng!”
Bẩn?
Câu nói đó cứ văng vẳng bên tai Lục Triết Tần, hệt như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt của anh. Ấn đường cau lại, hai tay siết chặt thành đường quyền đặt bên hông, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao nhìn đăm chiêu vào cánh cửa phòng.
”Có gan nói lại lần nữa!”
Khúc Lệ San không phát giác ra nguy hiểm đang rình rập, ánh mắt nhìn về phía khác, không do dự mà thẳng thắn trả lời lại:
”Tôi nói nòng nọc của anh dơ dáy, bẩn thỉu! Chúng không xứng được lưu lại trong cơ thể tôi!”
Tôn nghiêm của người đàn ông bị lời nói đó sỉ nhục, Lục Triết Tần hung hăng lao về phía cô, một lần nữa đem cơ thể cô đè dưới người mình, bàn tay to khoẻ siết chặt lấy cần cổ thon dài của cô, ánh mắt hiện rõ sát khí đằng đằng.
”Mẹ kiếp! Khúc Lệ San! Cô chán sống rồi sao?”
Khúc Lệ San không kịp phản ứng lại, cổ truyền đến cơn đau, hô hấp dường như bị mắc kẹt không thể lưu thông nổi. Gương mặt trong phút chốc đỏ bừng lên, hai tay cố gắng cậy mở bàn tay rắn chắc giống như chiếc kìm đang ngoạm chặt lấy cần cổ, hệt như muốn tước đoạt đi mạng sống của cô vậy.
”Ưm… khụ… Lục Triết Tần… tên chó má nhà anh! Có giỏi dùng một nhát dao giết chết tôi đi! Có làm ma tôi cũng không tha thứ cẩu nam nữ các người đâu! Anh với chị ta phải trả giá!”
Lục Triết Tần không chịu nhượng bộ, ánh mắt chán ghét nhìn dáng vẻ chật vật của cô:
“Còn dám mạnh miệng? Ai bảo cô làm mất đứa con của Linh San, hại cô ấy đã mất đi cơ hội được làm mẹ, cô cũng là phụ nữ, sao có thể ác độc như vậy? Khúc Lệ San, tôi nói cho cô biết, cô không muốn sinh con cũng phải sinh! Nếu cô không muốn sống cũng chả làm sao cả! Nhưng đến cả mẹ đẻ của mình, cô cũng muốn gián tiếp gây một đòn chí mạng để kéo bà ta xuống địa ngục cùng cô sao?”
Khúc Lệ San ngạc nhiên trừng mắt lớn, đôi mắt cô lúc này đỏ hoe, hốc mắt ngấn lệ, cảm giác cay xè chạy dọc sống mình.
Đây có phải là chàng thiếu niên dịu dàng, giọng nói có thể xoa dịu nỗi đau trong tim mà mười ba năm trước cô đã từng gặp và yêu anh từ cái nhìn đầu tiên không? Tại sao tính cách lại khác nhau hoàn toàn đến như vậy? Thời gian chỉ mới trôi qua hơn thập kỉ, không có lý nào khiến cho một con người ấm áp lại trở thành một con ác quỷ không có trái tim, hành hạ cô chuỗi ngày bi thương dài đằng đẵng kia. Chàng trai năm xưa mà cô thầm thương trộm nhớ đâu rồi, lẽ nào thời gian qua đã đánh cắp đi nét dịu dàng của ngày đó, để cho tính cách hung ác của một loài sói hang dã vào thay thế con người thật thà chất phác của anh chăng?
Càng nghĩ, con tim Khúc Lệ San càng đớn đau vô cùng.
“Lục Triết Tần! Tên chó má nhà! Đồ bệnh thần kinh! Anh hết thuốc chữa rồi hả? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi! Tôi với anh không nợ nần nhau gì cả! Nếu có nợ anh là người nợ tôi! Anh đã hại chết con của tôi! Tôi hận anh! Lục Triết Tần, tôi hận anh!”
Giọt lệ mặn chát lăn tràn bên khoé mi, ánh mắt chất chứa bao nỗi buồn của người phụ nữ đập vào đồng tử của Lục Triết Tần. Một cảm giác khó chịu tột cùng trong lòng ập đến khó nói thành lời, bàn tay anh buông lỏng ra, nhìn cô một lúc lâu, không nói gì mà bỏ cô lại một mình.
”Tại sao lại như vậy chứ… Triết Tần… trước kia anh đâu có đối xử với em như vậy…”
Bước chân của Lục Triết Tần dừng một lát, khoé môi của anh giật nhẹ vài cái, muốn nói điều gì đó nhưng không biết phải mở lời thế nào. Hít một ngụm không khí lạnh vào lồng ngực, sau đó thở dài một cái, anh vươn tay ra nắm lấy tay nắm nửa, đẩy cửa bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng ánh mắt tuyệt vọng cùng với câu hỏi chờ đợi lời hồi âm.
Anh ta đã thay đổi thật rồi!
Khúc Lệ San buồn lòng, cắn răng chịu đựng cơn đau truyền từ phía hạ thể. Cô rời khỏi giường, cơ thể trần như nhộng bước đến phòng tắm.
Chất lỏng trắng sệt theo mỗi bước chân của cô mà tuôn trào ra bên ngoài, từng dòng một chảy kéo dài trên bắp đùi trắng nõn của cô.
Nhìn bản thân mình trong gương, Khúc Lệ San cảm thấy nực cười. Tại sao đến bây giờ vẫn còn cố níu khéo cuộc hôn nhân không trọn vẹn kia cơ chứ?
Khúc Lệ San cười khổ trong lòng, thầm mắng mình cớ sao lại dễ dãi đến như vậy.
Buông bỏ suy nghĩ sang một bên, cô tiến lại về phía bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước về mức thấp nhất, ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo giống như muốn từng dòng nước buốt lạnh chảy vào trong tim, làm đông cứng con tim mệt mỏi vì yêu một người, để nó nghỉ ngơi lãng quên đi thứ tình yêu vọng tưởng, cuồng si kia.