Gia An ngồi bên cạnh cô thầm cảm thán.
Gương mặt Nguyệt Minh khi nhìn chính diện sẽ thấy rất thanh tú, tao nhã, nhưng không ngờ, Tổng giám đốc ở góc độ này lại quyến rũ đến hớp hồn người, sườn mặt hiện lên rõ ràng, tinh tế, với chiếc mũi thẳng tắp một đường.
Ở góc độ này, Gia An được nhìn rõ đôi mắt của người kia, ngày thường lạnh lùng, bấy giờ lại như chứa cả một bầu trời tĩnh mịch vương màu buồn.
Nguyệt Minh chớp mắt, lông mi cong vút khẽ động, dưới trời đêm, con ngươi đen láy kia lại lấp lánh vài ánh sao nho nhỏ.
Nguyệt Minh đột nhiên quay mặt sang nhìn Gia An khiến nàng có chút ngượng ngùng. Nàng vờ như không có chuyện gì xảy ra, lưng tựa vào ghế, lại lấy từ túi xách ra một quyển sách, bắt đầu đọc.
Tất cả quá trình đều thật tự nhiên, như thể nàng chưa có nhìn lén bị bắt gặp bao giờ.
Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn tựa sách, lại nhìn thấy tiến trình đọc của người kia cũng được hơn hai phần ba.
“Le petit prince”
Loại sách này Nguyệt Minh không đọc, dù đã từng nghe qua tên của tác phẩm văn học nổi tiếng này. Dựa vào tựa đề, cô đoán Gia An không đọc bản dịch mà là đọc bản gốc, không khỏi thầm khen nàng bác sĩ cũng giỏi đấy.
Cô luôn cảm thấy đôi lúc đọc bản dịch chưa chắc đã nhận ra cái hay của nguyên tác. Vậy nên dù những đầu sách thường làm bạn với Nguyệt Minh đều là sách kinh tế, đôi lúc sẽ là sách phân tích tâm lý, tất cả đều đầy những thuật ngữ chuyên ngành phức tạp, nhưng cô vẫn chuộng đọc bản gốc hơn bản dịch.
Hai người cứ như vậy rơi vào im lặng.
Nguyệt Minh cũng có chút cố ý không phát ra tiếng động, lúc đọc sách, cô rất ghét bị làm phiền, vậy nên cô cũng không mở miệng tránh đánh động đến người bên cạnh.
Nguyệt Minh chống tay ngồi dậy, chầm chậm bước về phía lan can phóng tầm mắt vào không trung.
Hai mươi phút trôi qua, khí trời dần trở lạnh, vậy mà Nguyệt Minh vẫn cứ đứng yên ở đó.
Dù ngày thường có cố gắng thế nào, lúc một mình, cô không thể khống chế được cảm xúc bi thương trong lòng.
Trong lúc cô vẫn đang tự hỏi rằng phải mất bao lâu nỗi đau này mới qua đi, thì Gia An đã cạnh bên, khoác chiếc khăn choàng mà nàng chuẩn bị sẵn lên vai Nguyệt Minh.
– Xong rồi?- Nguyệt Minh nhìn vào màn đêm đầy mông lung.
– Ừm. Vào trong thôi.
Lúc đến gần, Gia An có thể cảm thấy được khí lạnh toả ra trên người Nguyệt Minh. Nàng thấy có lỗi, làm bác sĩ mà sao lại quên mất gió đêm rất không tốt?
Huống chi, cơ thể Nguyệt Minh còn đang yếu nữa.
Gia An đưa tay định dìu Nguyệt Minh thì Tổng giám đốc cất tiếng từ chối.
– Không sao, tôi vẫn ổn.
– Ừm…- Gia An xoay người lại tựa vào ban công, mong rằng lớp áo của nàng đủ giữ ấm.
Tư thế hai người bây giờ như thể người dưng ngược lối, cô một hướng, tôi một hướng.
– Cô có biết trẻ em từ đâu ra không?
Gia An không thích ánh mắt u sầu của người kia, nó quá sâu, đôi lúc khiến nàng không an lòng. Dù vẫn biết chẳng ai có quyền cấm người khác không được đau buồn khi vừa mất đi người thân, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, nàng luôn sợ rằng chỉ cần lơ là một chút, cô gái này lại tìm cách mà tự sát.
Ngày ấy, Gia An bình tĩnh là vì yếu tố nghề nghiệp, nhưng bình tĩnh không có nghĩa nàng không bị ám ảnh.
Có phải nàng đang làm chuyện dư thừa không?
Nàng tự hỏi rồi lại tự trả lời, hẳn là do ý thức trách nhiệm của một người bác sĩ, nàng luôn muốn cứu sống bệnh nhân.
Nguyệt Minh thu tầm mắt, dựa trên cách nàng nói, đây không phải một câu hỏi cần cô giải đáp, cô chủ động im lặng lắng nghe.
– Khi còn nhỏ, mỗi lần tôi hỏi thế, ba đều sẽ xoa đầu tôi mà nói rằng một chú cò đã gõ cửa nhà và mang tôi đến, tôi chính là quà tặng ông trời ban cho gia đình này… Lớn hơn một chút, được học về sinh học, góc nhìn thay đổi theo hướng của khoa học, tôi mới biết rằng trẻ con được sinh ra nhờ vào quá trình thụ tinh của trứng từ phụ nữ và t*ng trùng từ đàn ông…- Nàng ngập ngừng nói đến đây, nụ cười nhạt bất giác hiện trên môi.
Nguyệt Minh lại có hơi suy nghĩ, đúng là phụ huynh hay lừa trẻ nhà mình như thế khi còn nhỏ, có nhà còn bảo nhặt con từ bãi rác nữa cơ. Sau này lớn lên, đã hiểu cách thức tạo ra em bé, Nguyệt Minh không ý kiến cũng chẳng mặn mà gì lắm.
Lúc đấy cô không biết, bây giờ càng không biết, tương lai cô lại nghiện cái quá trình tạo em bé với nàng bác sĩ Sản khoa trước mặt đây.
– Sự thật mất lòng, mộng mơ lãng mạn có chút đổ vỡ, tôi còn hỏi vì sao ba lại có thể lừa gạt tôi như vậy? Cô biết không, lúc ấy tôi có chút đau lòng, vì tôi nghĩ đến chuyện mình không có mẹ như những đứa trẻ khác… một mình ba thì sao mà sinh?- Giọng Gia An có chút nghẹn ngào.
Nguyệt Minh bỗng cảm thấy lòng mình chạnh lại, bầu không khí như bóp nghẹt lấy cô.
– Trẻ con mà, có biết gì đâu, thấy các bạn có mà mình không có, tất nhiên sinh ra đố kỵ! Tôi giãy nãy đòi một người mẹ, đòi ba phải cho tôi gặp mẹ nhưng mà không được… Tôi lại tự hỏi phải chăng vì ghét tôi mà mẹ không xuất hiện lấy một lần, liệu tôi có phải món quà mà thượng đế ban tặng như lời ba nói, hay chỉ là một thứ dư thừa? Vì sao ba chưa bao giờ nhắc về mẹ? Ba không yêu mẹ sao? Hay là…- Nàng nói đến đây chợt im lặng, ngay sau đó lại cười khẽ một tiếng.
– Suy nghĩ sâu xa lúc đó, tự biên tự diễn, nghĩ lại buồn cười ghê.
Nguyệt Minh thấy Gia An khẽ lắc lắc đầu, cô muốn lên tiếng hỏi, nhưng không biết mở lời từ đâu.
Gia An lại tiếp lời.
– Lớn hơn một chút nữa, thông suốt hơn, biết rõ mọi chuyện hơn, tôi lại thấy thật may mắn vì mình được sinh ra, tôi lại một lần nữa xem mình là món quà ông trời ban tặng cho ba tôi, cho gia đình này…. Thế là, tôi lại thấy cắn rứt vì chuyện mình giận dỗi lúc xưa.
Nguyệt Minh xoay người, làm theo Gia An tựa vào lan can, nhìn đôi mắt cười của nàng cong vút lại như thể đang kể chuyện bằng cả trái tim mình.
Một câu chuyện đầy xót xa, nhưng nhìn vào đôi mắt kia, Nguyệt Minh biết rằng Gia An rất mạnh mẽ, chút đau thương này đã là gì?
– Quay về vấn đề khoa học, cô đừng nghĩ một đứa bé ra đời chỉ cần hành động thụ tinh đơn giản kia!
Gia An bỗng nghiêm giọng khiến Nguyệt Minh có chút giật mình.
– Để đến được thế giới này thì lúc thụ tinh đã có một cuộc chiến sinh tồn diễn ra đó, hàng triệu t*ng trùng tìm đường đến trứng… So với thi đại học còn căng thẳng hơn nhiều, chỉ có kẻ mạnh mới là kẻ sống sót!
Nguyệt Minh nghe xong phụt cười ha ha, cái gì đây?
Sao mặt nàng bác sĩ lại ngốc như thế?
Lời nàng nói y như mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo lan truyền trên mạng xã hội một thời…
– Bác sĩ cũng nói được lời này sao?
Gia An bị cười nhạo liền đỏ mặt, nàng muốn thay đổi bầu không khí lại thành ra bị cười nhạo.
– Ừ, khốc liệt.- Nguyệt Minh gật gù tỏ ý, mấy cái này thì ai mà chẳng biết?- Như vậy là tôi và Nhật chạy nhanh như nhau, rồi may mắn là có hai trứng cùng rụng sao?
Gia An mỉm cười, gật gật đầu.
– Vậy cô đã hiểu chưa? Không có gì là tự nhiên cả, tất cả đều là duyên số. Nếu không có duyên số thì cô làm sao gặp được đứa bé? Cô cứ nghĩ đi, trong hàng triệu triệu đặc tính, có thể là nam, có thể là nữ, có thể là đứa bé da trắng, có thể là đứa bé da ngăm, có thể mắt hai mí, có thể mắt một mí… vậy mà đến với cô là đứa bé kia…- Bác sĩ An càng nói hình như cách diễn đạt càng thách thức người nghe.
Dáng vẻ nhỏ bé, chu chu đôi môi, tay đưa qua đưa lại diễn giải lại khiến Nguyệt Minh cười khì, cô bất giác đưa ngón tay đặt lên môi nhỏ mềm mại kia.
– Tôi hiểu rồi, ý cô muốn nói rằng cháu tôi được sinh ra trên đời này là cơ duyên đúng không?
Gia An bị chạm môi liền đơ người, lúc hoàn hồn thì Nguyệt Minh đã thả tay ra và đang há miệng hít một ngụm không khí.
Gia An nhìn Nguyệt Minh đầy mong đợi, nhưng kết quả lại khiến nàng hơi thất vọng.
– Cơ duyên để chị tôi qua đời sao? Có phải quá tàn nhẫn không bác sĩ An?
Nguyệt Minh nói rồi, lặng lẽ xoay người đi vào trong.
Gia An lặng lẽ thở dài, lại bước đi phía sau cô.
Xem ra vẫn chưa thông suốt…
Về đến phòng, Nguyệt Minh leo lên giường bệnh chờ y tá mang cháo loãng vào, Gia An lại tiếp tục ngồi đó đọc sách.
Cuộc trò chuyện của hai người cứ thế dần đi vào bế tắc.
Nguyệt Minh ăn uống và vệ sinh cá nhân xong xuôi liền cứ thế lên giường mà nhắm chặt mắt lại, hiển nhiên, cô vẫn quay mặt về phía khác. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi cô mở mắt lại lần nữa, hình bóng Gia An đã không còn đây.
Nguyệt Minh lại ngồi tựa vào đầu giường, nhìn đồng hồ treo tường, cũng chín giờ tối, cô ấy hẳn cũng phải đi thôi.
Như một thói quen, Nguyệt Minh nhìn nơi Gia An hay để kẹo dưa lưới. Khác với thường ngày, hôm nay lại là sự xuất hiện của quyển sách trên tay Gia An lúc nãy cùng với tờ giấy note dâu tây quen thuộc.
Vẫn là nét chữ quen thuộc: “Dạo này không ngủ được sao? Có thể thử đọc sách một chút.”
Người này cũng lạ thật!
Còn chưa hỏi xem cô có biết tiếng Pháp hay không mà đã đưa sách rồi!?
– Cho tôi chút thời gian được không?- Nguyệt Minh vuốt nhẹ dòng chữ, lại đặt nó về vị trí cũ.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Bác sĩ An: Cô có biết trẻ con được tạo thành như thế nào không?
Tổng giám đốc: Không biết.
Bác sĩ An kinh ngạc: Được rồi để tôi giải thích cho cô nghe.
Tổng giám đốc: Không cần giải thích.
Bác sĩ An:???
Tổng giám đốc: Chúng ta trực tiếp thực hành là được.
Bác sĩ An:??????