Một tuần sau, Tiết Nhiên Ly tự mình đến bệnh viện của đàn chị Tống Hoài để tự kích trứng.
Cây kim to đâm vào bụng, Tiết Nhiên Ly đau đớn nhưng tự mình chịu đựng, cô cắn chặt răng chờ cơn đau từ từ đi qua.
Cảm giác trì nặng ở vùng bụng dưới hai bầu ngực căng tức. Tiết Nhiên Ly buồn nôn khó chịu. May mắn 2 – 3 ngày cuối của quá trình kích trứng không còn đau nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi theo đúng quy luật của nó, còn Tiết Nhiên Ly vẫn chưa gặp mặt lại Mã Thiệu Huy, anh dường như đã rời khỏi ngôi nhà ba người.
Cũng phải nhỉ, nhà ba người chỉ thuộc về Bình Nhu và Mã Du. Cô chỉ là người qua đường xin ở nhà một khoảng thời gian mà thôi.
Khi trứng đạt yêu cầu, tiêm HCG để chuẩn bị chọc hút trứng. Khoảng từ 36 – 40 giờ sau tiêm, Tiết Nhiên Ly phải nhịn đói vào buổi sáng và đến bệnh viện để chọc hút trứng.
Vô tình Mã Thiệu Huy sau bao ngày cũng đã trở về, khuôn mặt anh nhiễm đầy mệt mỏi, cô có nghe chị Vân nói trước đó, anh đã đi công tác bên nước ngoài gần hai tháng trời.
Mã Thiệu Huy liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, Tiết Nhiên Ly căng thẳng đứng im, cả người dùng tư thế quân đội để đón nhận ánh mắt của anh.
– Còn chưa mang thai?
– Hôm nay sẽ được ạ.
– Ừm.
Không hỏi thêm câu nào, Mã Thiệu Huy lướt qua người cô để lên lầu. Tiết Nhiên Ly ngước mắt nhìn bóng lưng anh. Trái tim hụt hẫng không còn cách nào níu kéo được.
Cho dù lấy thân phận làm em gái nhỏ cũng chẳng xứng với cô…!
Tiết Nhiên Ly cười khổ, miệng đắng chát khó chịu.
Cô nhanh chóng bắt xe đi sang bệnh viện thành phố bên cạnh. Bước chọc hút trứng sẽ được tiến hành để lấy các trứng đạt yêu cầu từ cơ thể người phụ nữ ra để tiến hành thụ tinh với “***** ****” của chồng trong môi trường ống nghiệm.
May mà Mã Thiệu Huy đã lấy mẫu trữ đông khi trước. Cô không cần phải tiếp tục quỳ xuống cầu xin anh đến bệnh viện cùng cô lần nào nữa.
Chỉ cần chút thời gian nữa thôi, cô sẽ giải thoát khỏi địa ngục hôn nhân này. Cô sẽ có thể đến được một thế giới mới đầy tự do….
Sau khoảng thời gian thụ tinh nhân tạo, cuối cùng trong cơ thể Tiết Nhiên Ly đã thụ tinh thành công một phôi thai nhỏ bé.
Cô báo tin cho Chu Hồng Ngân và Mã Trung Kiên biết. Cả hai người mừng rỡ, họ lại hào phóng tặng cho cô căn nhà đứng dưới tên Tiết Nhiên Ly.
Lần này Tiết Chính cũng chủ động liên lạc với cô. Hai người hẹn nhau ở quán cà phê nhỏ gần nhà cũ.
– Con đã thành công rồi sao?
– Chuyện gì, mau nói đi.
Tiết Nhiên Ly lạnh lùng lên tiếng. Tiết Chính bất lực nhìn đứa con gái mình sinh ra. Ông thở dài:
– Chỉ cần con sống tốt là tốt rồi.
Nghe chuyện cười đầy mỉa mai, Tiết Nhiên Ly nói:
– Nếu muốn tôi tốt, vì sao ông không chọn nuôi nấng tôi, vì sao phải để tôi sống cảnh có cha mà như không có, vì sao ông….
Cảm xúc tiêu cực khiến cho phụ nữ mang thai càng trở nên nhạy cảm. Tiết Nhiên Ly dặn lòng phải bình tĩnh.
Cô hít một hơi ổn định cảm xúc, Tiết Chính dù sao cũng là người từng có vợ, ông hiểu tâm tình bất ổn của cô, lại sợ cô dễ xảy ra chuyện. Ông lên tiếng trước:
– Cha nói tới đây thôi, phải trở về rồi. Để cha đưa con về.
– Không cần.
Tiết Nhiên Ly ngại ở đây, chỉ sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Cô đứng dậy đi nhanh khỏi quán cà phê.
Về đến nhà, người chồng trên giấy tờ của cô cuối cùng cũng đã trở về. Anh vẫn mặc bộ vest đắt tiền trên người. Vẻ mặt không lạnh không ấm ngồi xem giấy tờ ở phòng khách.
Cô đi chậm rãi tới gần. Từ trong túi lấy ra giấy khám thai đưa tới trước mặt anh. Hành động không khác gì nhân viên cấp dưới đến báo cáo vấn đề cho cấp trên.
– Chúc mừng anh, mạng sống của anh đã được bảo vệ.
Mã Thiệu Huy gấp tệp hồ sơ làm việc lại, anh đứng dậy dùng khí thế cao cao tại thượng nhìn cô:
– Có chắc là con tôi hay không?