“Nguyệt Phi nương nương, là lỗi của Gia nhi. “
“Quên đi, ăn xong chúng ta cùng nhau hồi phủ.” Lâm Ngữ Nguyệt đương nhiên hiểu ý của Lâm Ngữ Gia, “Yên tâm, ta sẽ bảo hôm nay chỉ có hai người chúng ta.”
Lần đầu tiên trong ánh mắt của Lâm Ngữ Gia không mang theo bất kì tia tình cảm nào khác, rất chân thành gật đầu với Lâm Ngữ Nguyệt.
Ta mới không thèm để ý chuyện nhà của các ngươi, lão nương ta đến lúc đó có khi còn đang rong ruổi thiên hạ ý. Lâm Ngữ Nguyệt nghĩ trong lòng.
Đột nhiên cửa bị mở ra, bước vào là một nam nhân trung tuổi, vẻ mặt nhún nhường nói: “Tiểu nhân là chưởng quầy của nơi này, thật ngại quá, nhã các này đã có người đặt trước, tiểu nhân mang tiểu thư đi nhã các khác. “
“Đặt trước? Nhưng lúc chúng ta tới không có ai nói a, làm sao đột nhiên liền có đặt trước.” Lâm Ngữ Gia bày ra bộ dáng tiểu thư, từ cao nhìn xuống nói.
“Tiểu nhân cũng không có cách nào. “
“Không có biện pháp, vậy chờ Vương công tử tới nghĩ biện pháp cho ngươi.”
Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, Vương công tử từ cửa tiến vào, kéo Lâm Ngữ Gia nói: “Gia nhi, chúng ta đến phòng bên cạnh. “
Lâm Ngữ Gia vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Vương công tử nói: “Vì sao? “
“Bản vương muốn ngồi ở đây còn cần lý do? “
Một thanh âm đáng ghét từ cửa truyền đến, quả nhiên chính là Bắc Thần Mạc. Thấy là Bắc Thần Mạc, Lâm Ngữ Nguyệt không chút suy nghĩ liền đặt mông ngồi xuống, mối thù hai mươi trượng lần trước cùng tay nải bảo bối, Hôm nay một lần đòi lại hết.
“Bản cung thích nơi này, muốn ngồi ở đây. “
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn lại, Lâm Ngữ Gia nhìn là biết hiểu sai ý, cho rằng Lâm Ngữ Nguyệt xuất đầu lộ diện là đang giúp mình, ánh mắt tràn đầy cảm kích.
“Nguyệt Phi nương nương cư nhiên lại ở chỗ này.” Bắc Thần Mạc bề ngoài cười lòng không cười, “Nếu đều là bạn bè liền cùng nhau dùng bữa a! “
Chưởng quầy thấy chuyện có thể giải quyết dễ dàng như vậy, lập tức bằng lòng, sợ hãi trả lời: ” Tiểu nhân liền cho người mang hảo tửu cùng mỹ thực lên.”
“Không nghĩ tới Nguyệt Phi nương nương cùng Mạc Vương gia lại là người quen.” Vương công tử vì muốn phá bầu không khí căng thẳng vừa rồi liền mở câu vui đùa, còn muốn nói tiếp, nào biết bầu không khí càng ngưng trọng, những lời muốn nói liền nuốt trở về.
“Không có, chỉ là lần trước trong cung bản vương nhặt được đồ gì đó của Nguyệt Phi nương nương.”
Những lời này không phải là vì lần trước tên Bàng Hổ kia nhân lúc ta không chú ý liền lén cầm đi tay nải của ta sao! Bên trong toàn bộ đều là bảo bối của ta, cư nhiên lại không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.
“Đúng vậy, nhớ không nhầm thì hình như là tùy tòng của ngươi Bàng gì gì đó trả lại cho bản cung. ” Lâm Ngữ Nguyệt dừng một chút nói tiếp,”Nhớ đến lúc ấy còn đụng phải Hoàng quý phi nương nương.”
Bắc Thần Mạc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, quả nhiên không thể nhắc đến Đoan Mộc Lương Hi, Đoan Mộc Lương Hi chính là điểm yếu của hắn.
Ăn xong bữa cơm này, Lâm Ngữ Nguyệt no muốn chết, ngoại trừ mới đầu nói vài lời với Bắc Thần Mạc, còn lại đều là ăn, đồ ăn thời cổ đại, một không có dầu ăn chiên nhiều lần, hai không có chất phụ gia hóa học, sao có thể ăn không ngon được.
Vương công tử từ bắt đầu đến kết thúc đều ngồi nịnh bợ, thao thao bất tuyệt, Lâm Ngữ Gia thật sự rất bái phục Vương công tử, tuyệt không cảm thấy Vương công tử đang vuốt mông ngựa, mà là cảm thấy đó chính là một loại tài hoa, người tình trong mắt hóa Tây Thi, đại khái chính là ý này.
Sau khi cùng Lâm Ngữ Nguyệt hồi phủ, Lâm Ngữ Gia mang theo dáng vẻ thiếu nữ tuổi xuân đặc biệt dặn dò không được nói cho đại phu nhân biết hôm nay nàng ta cùng Vương công tử gặp mặt.
Lâm Ngữ Nguyệt cho Tiểu Hồng Tiểu Thúy lui xuống rồi nằm xuống giường, dưới ánh trăng đánh giá ngọc bội, lúc này mới phát hiện ở giữa ngọc bội không phải hoa văn mà là một chữ ” Vị “.
Đột nhiên cửa sổ bị mở ra, tuy là tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn bị Lâm Ngữ Nguyệt nghe thấy, Lâm Ngữ Nguyệt theo bản năng đem ngọc bội giấu ở dưới gối, sau đó làm bộ giả ngủ.
Ai?
Chẳng lẽ là hắn, hôm nay hối hận nên muốn đến trộm ngọc bội?
Cảm giác được có người dần dần tới gần, Lâm Ngữ Nguyệt đề cao tính cảnh giác.
Người kia đã dần dần tới gần mép giường, cảm nhận được giường bị chìm xuống, xem ra là ngồi xuống.
Không nghĩ tới mình lại bị bóp cổ, vừa mở mắt, cư nhiên lại là Bắc Thần Mạc.
“Là ngươi.”
“Ngươi là ai?”
Hai người gần như mở miệng cùng lúc.
Lâm Ngữ Nguyệt trả lời câu hỏi của Bắc Thần Mạc: “Ta đương nhiên là Lâm Ngữ Nguyệt, ngươi buông tay ra, có tin ta hét lên không.”
“Ngươi tên là…, để mọi người làm quen Lâm Ngữ Nguyệt giả một chút.” Bắc Thần Mạc không cho là đúng, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần.
Lâm Ngữ Nguyệt cảm thấy sắp thở không nổi rồi, cũng không thể tiếp tục nói lý với Bắc Thần Mạc, liền giơ tay lên đánh tới một quyền, tay kia Bắc Thần Mạc nhanh chóng bắt lấy tay của Lâm Ngữ Nguyệt, đúng lúc này động tác dừng lại, lực đạo trên tay nắm ở cô cũng bị buông lỏng.
Lâm Ngữ Nguyệt một chiêu này dương đông kích tây, không nghĩ tới Bắc Thần Mạc lại trúng chiêu, đại khái vẫn là khinh địch a!.
Lâm Ngữ Nguyệt tay trái cầm cây trâm đè ở eo Bắc Thần Lăng, không nhúc nhích, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.