Đến chiếc bàn lớn làm bằng thủy tinh, chiếc bàn được làm vô cùng tỉ mỉ và công phu. Tưởng chừng như rất mong manh nhưng dưới gậm bàn chính là để đựng những loại vũ khí để chống trả khi có kẻ đột nhật vào đây.
– Chúng ta cũng không nên dài dòng với nhau, đúng chứ? Bên phía tôi đang cần cả nhân lực và vũ khí bên Ngài. Giá cả mong Ngài châm chước cho bên phía chúng tôi. – Waster liền vào thẳng chủ đề mà nói chuyện.
Zane nghe vậy liền phất tay ra hiệu cho Dashiell đứng bên trái anh. Dashiell nhận được tín hiệu từ cấp trên liền đưa chiếc USB cho bên phía thuộc hạ của Waster để họ mở cho ông xem. Đây là các mẫu mới về lô hàng mà ông định mua. Mọi thứ đều vô cùng hợp lý và hài lòng với ông.
– Giá cả chúng tôi vẫn luôn lấy như với các giao dịch khác. Còn về nhân lực thì có lẽ phải biết ngài Waster đây dùng với mục đích gì? – Dashiell lên tiếng để hỏi.
– Việc này Ngài yên tâm. Tôi có thể lấy tính mạng mình ra đảm bảo mạng sống cho toàn bộ người của Ngài. – Waster chậm rãi nói.
– Số lượng? – Zane đan hai tay lại với nhau mà hỏi.
Lần này thấy Zane lên tiếng xem ra là anh đã đồng ý. Waster đương nhiên vui mừng vì việc giao dịch này dễ hơn anh nghĩ nhiều.
– 1/3 số nhân lực ở Anh.
– Được.
Một lời đã nói, giao dịch cũng xong xuôi. Cuộc giao dịch chỉ với một USB và một chiếc chìa khóa nhỏ. Hai bên nhận lấy rồi đứng dậy để rời đi.
Chợt Zane ngay được tiếng rất quen thuộc, trong nháy mắt thì gương mặt anh đã trở nên quỷ dị hơn.
– Lập tức rời khỏi đây! – Zane hô một tiếng lớn.
Sau đó tất cả dù không hiểu gì cũng chạy đi ra khỏi phòng nhưng không may, thời gian ít ỏi, chiếc bom cài định vị dưới gầm bàn phát nổ làm cho các vũ khí phát nổ theo. Các mảnh thủy tinh sắc bén bay ra như đạn. Nhanh chóng tất cả đã rời khỏi căn phòng sang trọng đó. Nhưng vụ nổ lớn khiến cho tòa nhà bắt đầu rung lắc.
Thang máy cũng ngưng đóng nên phải đi bằng cầu thang bộ. Nhưng hàng loạt tiếng xả súng nổ ra. Các cửa làm bằng thủy tinh dần dần bị hao mòn mà vỡ. Zane lập tức quay về hướng Đông, anh có thể cảm nhận được hướng gió truyền đến từ hướng này.
– Phía Đông. – Zane nhắc nhở thuộc hạ của mình để họ nắm rõ.
Ngay sau đó Dashiell cũng liên lạc với đội bảo vệ bên ngoài. Bên ngoài bắt đầu có những tiếng nổ lớn sau đó dừng lại. Nhưng Zane vẫn còn có nghe thấy tiếng đếm giờ ở những trái bom tự hẹn. Dù chưa khẳng định chắc sẽ nổ nhưng phải ra ngoài trước tiên.
Còn vừa đi đến cửa thì tiếng nổ vang lên. Mảnh thủy tinh bắn ra từ phía. Thuộc hạ đứng đã chắn cho Zane thì cũng không kịp. Mảnh thủy tinh găm trên bụng anh, nhưng vì mặc áo tối màu nên không thể nhìn thấy được rằng anh đang chảy máu. Chỉ có nhìn từ phía mảnh thủy tinh mới có thể nhận ra.
– Lão đại…
– Phá cửa! – Zane coi như không có vết thương mà ra lệnh cho thuộc hạ của mình phá mấy tấm kính còn nguyên để đi ra ngoài trước.
Rất nhanh những tấm kính đó đã được di rời đi. Mọi người nhanh chóng ra ngoài. Trụ sở nguy nga bắt đầu đổ sập xuống. Bê tông, gạch đá và thủy tinh, đều vô cùng nguy hiểm đối với người bên ngoài hay cả bên trong trụ sở.
Vụ nổ lớn khiến người dân cũng chú ý mà gọi lực lượng cảnh sát tới. Waster đi đến gần Zane:
– Ngài cứ về trước, mọi chuyện ở đây tôi sẽ tự lo liệu.
Zane chỉ gật đầu nhẹ rồi được hộ tống ra xe.
Đi lên xe, sắc mặt anh vẫn không chút thay đổi. Giống như việc anh không bị tổn hại gì. Nhưng chỉ là một vết thương nhỏ, còn chẳng đáng để anh lưu tâm. Dù vậy thì thuộc hạ của anh đã gọi sẵn cho người của Anthony để chuẩn bị đưa anh quay về nhà chính.
…
Vừa về đến nhà thì Finnegan liền gọi ngay cho Anselm để chữa trị cho Zane. Đúng lúc Anselm đang dạy học cho Kaylin. Cô bé vẫn sợ người chỉ gục mặt xuống không dám nhìn Finnegan.
– Đợi ông một chút, tí nữa sẽ quay lại dạy cháu sau. – Anselm xoa đầu Kaylin rồi đi lên khu chính.
Khi nãy không để ý, nhưng bây giờ Zane cởi bỏ áo ra, anh còn bị những mảnh thủy tinh khác găm vào. Vết thương này chồng chất lên vết thương khác. Anselm bắt đầu tiến hành gắp bỏ những mảnh nhỏ ra. Chợt nhớ hộp thuốc đặc trị cho Zane lại ở phòng mình, mà phòng có mỗi Kaylin là biết chỗ nên ông đã nhờ Finnegan gọi cho Kaylin để bảo cô lấy hộ.
Ai mà ngờ Finnegan còn bắt Kaylin cầm lên. Để trong phòng là một cô gái trẻ đứng trước cửa mà cả chân tay đều run dữ dội.
– Kaylin, đưa cho ông. Sau đó quay lại phòng đi. – Anselm gọi nhỏ bảo Kaylin đưa cho mình.
Kaylin đi một bước lại ngập ngừng. Cảm giác có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi cô, đặc biệt là ánh mắt của người đó khiến cô lạnh run…
Đưa hộp thuốc cho Anselm xong, Kaylin liền chạy để ra khỏi cửa. Nhưng còn chưa ra thì giọng nó băng lãnh, uy nghiêm đó lại vang lên.
– Cô, ở lại!1
