Giống như một người làm việc lớn.
Nhưng “giống” chứ không phải “là”.
Huống chỉ lần này néu không có Mã Phong thì ông cụ có thẻ đã đi đời nhà ma.
Từ Thiên không muốn nợ nhà họ Mã quá nhiều.
“Kéo xuống.” Từ Thiên phát phát tay, sắc mặt không thay đổi nói.
“Dạ, chú Thiên!”
Hai người đàn ông mặc vest bên cạnh lập tức tiền lên.
“Các người muốn làm gì?” Tô Nhan sốt ruột.
“Đánh gãy chân của cậu trước coi như dạy dỗ. Yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ đưa cậu đến bệnh viện, nên bồi thường bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ trả không thiếu, nhưng nếu cậu còn cứng đầu không chịu hiểu thì có thể không chỉ dừng lại ở đó, dù sao thế giới này, một cái mạng cũng có giá niêm yết rõ ràng.” Từ Phấn ở bên cạnh lạnh lùng cười nói.
Loại chuyện này Từ Phán tháy rất nhiều, cũng đã làm nhiều rồi.
Ông cụ Từ có hai đứa con, con trai cả tên là Từ Nam Đống, con trai thứ hai tên là Từ Thiên, Nam Đống quản lý thương nghiệp, Từ Thiên quản vùng trung gian. Đừng nhìn Từ Thiên lịch sự văn nhã, nhưng ở Nam Thành cũng khiến cho người nghe tiếng đã sợ vỡ mật.
Tô Nhan nghe thấy câu này, sợ tới mức sắc mặt tái nhọt.
Nhưng…Cô lại bất ngờ đứng trước mặt của Lâm Dương, dang hai tay ra, bộ dạng muốn bảo vệ Lâm Dương.
Cô gái ngốc này.
Nguyên tắc của cô quả thực quá mạnh.
Mạnh mẽ…Có phần đáng yêu.
Nhưng thủ hạ của chú Thiên cũng không phải hạng người nhân từ nương tay gì, hai người đi về phía Lâm Dương, Mã Phong ở bên kia cũng chạy về phía Tô Nhan.
“Nhan Nhi, em lại đây, việc này em đừng quan tâm.”
“Cút ngay.” Tô Nhan quát lớn về phía Mã Phong.
Tô Cối và Tô Cương ở bên cạnh không nói lời nào.
Bọn họ hoàn toàn không quan tâm Lâm Dương như thế nào, về phần cậu Mã và Tô Nhan, bọn họ ước gì hai người sớm có kết quả.
Nhưng bây giờ lại vô cùng tuyệt vọng.
Tô Nhan hoàn toàn không ngăn được hai tên vệ sĩ và Mã Phong.
Cho đến lúc này, Lâm Dương đã mở miệng.
“Chờ một chút.”
“Cậu đồng ý rồi sao?”
Từ Thiên đẩy mắt kính trêи mũi hỏi.
“Không đồng ý, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu.”
“Nói cái gì?” Từ Thiên nhíu mày.
“Để cho Tô Cối và Tô Cương trở về nhà họ Tô, sau đó kêu Mã Phong xin lỗi vợ của tôi.”
Lời này vừa rơi xuống, mọi người đều ngơ ngác.
“Lâm Dương, cậu điên rồi à?”
“Anh đang hoang tưởng cái gì vậy?”
Cậu Mã và Tô Cương châm chọc khiêu khích.
Từ Thiên hơi cụt hứng, ông ta cảm thấy nói chuyện với người như Lâm Dương quả thực là lãng phí thời gian, chút kiên nhẫn cuối cùng của ông ta cũng đã tiêu tan hét.
“Ông không chịu sao?” Lâm Dương hỏi.
“Dựa vào đâu?” Từ Thiên trả lời lại ba chữ.
“Dựa vào ông sắp chét.” Lâm Dương nói.
Từ Thiên không muốn tiếp tục nói lời vô ích, đơn giản nhắm mắt lại.
Hai gã vệ sĩ đã đi tới, không để ý đến Tô Nhan, một trái một phải muốn kéo Lâm Dương đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan trắng bệch, muốn kêu Tô Cương giúp đỡ, nhưng Tô Cương thờ ơ, Tô Cối cũng ngoảnh mặt làm thỉnh.
Nước mắt của Tô Nhan đã sắp chảy ra, Nhưng vào lúc này…
Từ Thiên ngồi bên kia đột nhiên toàn thân run lên, sau đó trực tiếp lăn xuống khỏi sô pha. Cả người nằm trêи đất co giật điên cuồng, mồ hôi lạnh tràn ra đầy mặt, khuôn mặt đang hồng hào bỗng nhiên trở nên tái nhợt hơn cả tờ giấy.
“Bạ!”
Từ Phần hoảng sợ thay đổi sắc mặt.
“Chú Thiên!”
“Chú Thiên, chú làm sao vậy?”
Hai gã vệ sĩ kia cũng nhanh chóng chạy qua.
Tô Gối vội vàng đi đến kiểm tra, nhưng không tìm ra nguyên nhân.
Từ Thiên đột nhiên ngã xuống, ông ta vẫn giữ được sự tỉnh táo, nhưng cả người co giật điên cuồng, đã không đứng dậy nỗi, giống như là phát điên.
Cậu Mã hoảng sợ thay đổi sắc mặt, nhìn thấy Lâm Dương đột ngột ngã xuống, anh ta lại nhìn Lâm Dương, run rầy nói: “Lâm Dương! Có phải anh làm không? Anh đã làm gì? Anh đã làm gì chú Thiên?”
Lời này vừa rơi xuống, Tô Cương và Tô Gối líu lưỡi không thôi.
Bọn họ líu lưỡi không phải vì thật sự tin lời cậu Mã nói.
Mà trong suy nghĩ của bọn họ, chắc chắn Từ Thiên đã phát tác căn bệnh kín nào đó, một kẻ vô dụng như Lâm Dương thì có thể làm gì?
Nhưng cậu Mã không biết tốt xấu trực tiếp đẩy nồi cho Lâm Dương, đây là muốn giết chết Lâm Dương ngay lập tức.
Hại ông cụ Từ, lại hại Từ Thiên.
Nhà họ Từ không phải sẽ xé xác Lâm Dương sao?
“Tao muốn mạng của mày!”
Quả nhiên, Từ Phần không nhẫn nại được, hai mắt của anh ta đỏ bừng mắt hết lý trí, không còn phân biệt được bát cứ điều gì mà bắt chấp lao tới muốn đánh Lâm Dương.
Tô Nhan hét lên một tiếng, nhưng căn bản không ngăn được anh ta.
Trường hợp này đã hoàn toàn không thể khống chế được.
Biệt thự có vẻ vô cùng ồn ào náo động.
Nhưng vào lúc này.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng mở ra, Tần Bách Tùng thò đầu vào, trợn mắt nhìn vào phòng khách, nhíu mày quát lớn: “Có chuyện gì thế? Tại sao bên ngoài lại ồn như….”
Động tác của Từ Phán bị đình trệ, bọn vệ sĩ cũng đơ ra.
Đột nhiên, Tần Bách Tùng như chú ý tới cái gì đó, nét mặt già nua thay đổi, kinh ngạc vui mừng không ngớt: “Thầy Lâm? Sao ngài lại ở đây?”
Thầy Lâm?
Trong lòng Từ Phấn khẽ run lên, nhìn lại theo ánh mắt của Tần Bách Tùng, chỉ vào Lâm Dương, vẻ mặt đờ đẫn: “Ông Tần, ngài biết người này sao?”
“Đương nhiên là biết.” Tần Bách Tùng phấn khởi nói: “Người này chính là vị thần y mà tôi nói có thể chữa khỏi cho ông nội Từ Diệu Niên của cậu đấy! Các người mời cậu ấy đến lúc nào vậy?”
Giọng nói vừa rơi xuống, người nhà họ Từ chết lặng.
Cậu Mã như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.