Vào giờ phút này Triệu Thụy lại mở miệng: “Vậy theo ý phu nhân, người trong cái nhà này, cụ thể là chỉ ai?”
Tô Hồng Tảo lập tức không lên tiếng.
Nhưng nàng không mở miệng, người khác cũng không nói nhiều, Tạ Cát Tường nhấp một ngụm trà, mới phát hiện tay nàng cầm chén trà đến mức nổi lên gân xanh, hiển nhiên đã cực kỳ khẩn trương.
Qua một lát sau, Tô Hồng Tảo vẫn cứng nhắc mở miệng: “Còn có thể là ai chứ? Đó là chính phòng thê tử hận chết ta trong nhà hắn đấy thôi.”
Việc không thể trở thành thê tử Nguyễn Đại, có thể thấy đó là tâm bệnh của Tô Hồng Tảo, cho nên, đối với Lâm Phúc thẩm chiếm vị trí chính thê, đáy lòng nàng không khả năng không có hận.
Vừa rồi nàng còn một câu một tiếng tỷ tỷ, hiện tại lại hoàn toàn thay đổi gương mặt, dưới đả kích liên tiếp, đã quên duy trì mặt nạ ôn nhu hiền huệ.
Triệu Thụy lại dường như hoàn toàn không có hứng thú với thái độ trước sau không đồng nhất của nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi có chứng cứ?”
Tô Hồng Tảo trầm tư, nàng nhắm chặt mắt lại, rốt cuộc nói lời thật: “Không có, nhưng nữ nhân kia rất rõ ràng, phu quân sắp trở thành của một mình ta.”
Cái gì?
Câu nói này thật sự có nghĩa khác.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Thụy, thấy hắn cũng không khỏi nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút hiểu ra.
Nàng suy nghĩ một lát, vẫn là hỏi: “Tô phu nhân, ngài và sòng bạc Cung Hưng bên kia, có khế ước hay không? Khế ước cũng sắp đến hạn? Vừa rồi ngươi chưa nói đến việc này.”
Tô Hồng Tảo đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng nói trúng, lập tức chậm một nhịp, dừng một chút mới mở miệng: “Đúng, năm đó ta dùng toàn bộ bạc tích lũy cùng bạc bán cửa hàng đậu hủ nhà phu quân chuộc thân, từ đây không cần tiếp tục ở lại Hồng Chiêu Lâu, làm cái nghề tiếp khách đê tiện đó nữa, nhưng khế ước bán thân của ta còn ở sòng bạc Cung Hưng, nếu ta đồng ý tiếp tục hầu hạ khách giúp sòng bạc Cung Hưng mười năm, bọn họ sẽ trả lại khế ước bán thân cho ta.”
Như thế tính toán, năm nay vừa vặn là năm thứ mười.
Trong đầu Tạ Cát Tường, lời mọi người đã nói qua, toàn bộ rót thành một cái võng thật lớn, sắp xếp theo thời gian theo thứ tự.
Khi nàng suy nghĩ cẩn thận lại hết thảy mọi chuyện, ánh mắt nhìn về phía Tô Hồng Tảo, đã không còn đồng tình.
“Tô phu nhân, nếu ta suy đoán không sai, mấy ngày nay khế ước của ngươi và sòng bạc Cung Hưng đã đến hạn, cho nên ngươi mới dám công khai ra khỏi thành cùng Nguyễn Đại, hơn nữa…… Các ngươi ra khỏi thành không phải vì xem kịch dân gian, mà là muốn trốn đến nơi khác sinh sống!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Hình Cửu Niên cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hồng Tảo.
Tô Hồng Tảo khẽ run lên, không nói lời nào.
Tạ Cát Tường không cho nàng cơ hội phản ứng, tiếp tục nói: “Cho nên một tháng trước, khi Nguyễn Đại về nhà luôn miệng nói muốn bán Nguyễn Liên Nhi, cũng bởi vì các ngươi cần bạc bỏ trốn, mua nhà cửa ở nơi khác cũng cần bạc, cho nên, hắn vì ngươi, ngay cả cốt nhục thân sinh cũng đành lòng vứt bỏ.”
Bởi vì cuối cùng, Tô Hồng Tảo vẫn muốn làm chính thất, mà Lâm Phúc thẩm là tức phụ nuôi từ bé của Nguyễn Đại, từ nhỏ làm bạn lớn lên cùng hắn, lại phụng dưỡng cha mẹ chồng đến lúc lâm chung, nàng chiếm hai điều trong ba điều không thể bỏ vợ.
Một, nàng không có nhà mẹ đẻ để trở về; hai, nàng làm bạn để tang cùng Nguyễn Đại ba năm, cho dù có nháo đến quan phủ, quan phủ cũng không thể cho Nguyễn Đại bỏ vợ.
Trừ phi Lâm Phúc thẩm chết, còn không, cả đời này Tô Hồng Tảo đều khó mong trở thành thê tử Nguyễn Đại cưới hỏi đàng hoàng.
Nhưng mà Nguyễn Đại mặc dù có phát rồ, có vô tình với thê tử nữ nhi, nhưng hắn còn đứa con trai, nếu Lâm Phúc thẩm chết, hắn phải cung cấp nuôi dưỡng nhi tử đọc sách, hắn không có khả năng tự rước khổ vào người.
Cho nên chỉ có thể bỏ trốn.
Cho đến giờ phút này, Tạ Cát Tường mới hiểu được vì sao bước vào Tô trạch sẽ cảm thấy quái dị.
Nơi này quá sạch sẽ.
Ngoại trừ phòng phía Đông được dùng hằng ngày, ngay cả chính sảnh này cũng chỉ có một bộ bàn ghế, các vật bài trí khác đều không có.
Đây là bởi vì Tô Hồng Tảo đã trở thành người tự do, nàng không cần lại tiếp khách, cũng đúng lúc muốn bỏ trốn cùng Nguyễn Đại, trở thành phu thê chân chính, cho nên…… đồ trong nhà có thể bán đều bán.
Nhưng Nguyễn Đại này không làm việc gì, toàn bộ bạc tích lũy nhiều năm của Tô Hồng Tảo đều bị sòng bạc Cung Hưng nắm giữ, nàng tích lũy cũng không nhiều lắm, nếu muốn có thể sống tốt ở nơi khác, bọn họ cần phải có bạc.
Cho nên, nữ nhi xưa nay không hề có tình cảm, liền trở thành đối tượng đầu tiên Nguyễn Đại khai đao.
Nguyễn Liên Nhi lại vô tội đến cỡ nào?
Tạ Cát Tường nghĩ đến vết thương trên mặt cùng đôi mắt sưng đỏ của Nguyễn Liên Nhi, trong lòng liền khó chịu vô cùng.
Nàng hỏi Tô Hồng Tảo: “Ngươi vì mình, nên kéo một người khác xuống nước, cũng muốn làm một gia đình khác cửa nát nhà tan, ngươi cảm thấy mình thật sự vô tội sao?”
Tạ Cát Tường vốn không nên nói câu này, nhưng lời nói đã đến bên miệng, nàng không nói ra thì không thoải mái.
Tô Hồng Tảo nghe xong lời nàng nói, lập tức nở nụ cười.
Tạ Cát Tường nghe tiếng cười chói tai của nàng, nhìn nàng dần dần chảy ra nước mắt, cuối cùng tâm lặng như nước.
Xét cho cùng, nguồn gốc bi kịch của Nguyễn gia, hết thảy đều do đôi nam nữ này.
Tạ Cát Tường không mặc kệ nàng ta tiếp tục khóc, nàng lạnh lùng hỏi: “Tô phu nhân, mời ngươi nói rõ, chiều hôm qua đến trước khi cấm đi lại ban đêm, ngươi ở nơi nào, đã làm cái gì, gặp qua người nào?”
Tiếng cười Tô Hồng Tảo đột nhiên im bặt.
Nàng đột nhiên quay đầu, dùng đôi mắt còn đang chảy nước mắt nhìn về phía Tạ Cát Tường.
“Vì sao ngươi hỏi như vậy?”
Mười tuổi nàng đã vào sòng bạc, sau đó lại đến Hồng Chiêu Lâu, lăn lộn trong vũng bùn hai mươi năm, sao có thể thật sự là một phụ nhân đơn thuần nhu nhược vô tội?
Vấn đề này của Tạ Cát Tường, nàng lập tức ý thức được chuyện không hề đơn giản.
Nhưng bất luận là Tạ Cát Tường hay là Triệu Thụy, đều không thể nhiều lời với nàng.
Tạ Cát Tường chỉ nhàn nhạt nói: “Mời trả lời.”
Tô Hồng Tảo rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt trên má: “Vừa rồi vị tiểu đại nhân này nói đều đúng, khế ước của ta và sòng bạc Cung Hưng, hôm qua đã kết thúc. Bởi vậy hôm qua cả ngày ta cũng chưa ra cửa, buổi sáng ở nhà cùng phu quân thu dọn hành lý, dùng xong cơm trưa cùng nhau ngủ trưa, ngủ trưa dậy, quản sự sòng bạc Cung Hưng liền tới.”
Tô Hồng Tảo nói: “Bọn họ ước chừng đến nhà vào giờ chính Thân (16h), có rất nhiều tên hầu đi cùng, đồ dùng bài trí trong nhà không thể giữ lại, toàn bộ đều bị hủy đi trong ngày đó. Khi đó Tôn quản sự ngồi ở vị trí đại nhân đang ngồi, ta đành phải ra tiếp khách, còn phu quân chỉ phải tránh ở trong phòng không được ra, sợ làm mấy tên hầu nhìn thấy.”
Kỳ thật sự tồn tại Nguyễn Đại, sòng bạc Cung Hưng đều đã biết, nhưng nếu Nguyễn Đại đã có thể nhẫn nại im hơi lặng tiếng, vậy bọn họ cũng không cần phái người coi chừng tiểu viện này, thật ra là một công đôi việc.
Tạ Cát Tường hỏi: “Bọn họ đi khi nào?”
Thanh âm Tô Hồng Tảo bình tĩnh: “Bởi vì đồ dùng bài trí rất nhiều, cũng rất quý báu, cho nên mấy tên hầu hủy thật sự cẩn thận, đợi cho tới bữa tối rốt cuộc mới làm xong, mấy tên hầu đi về trước, ta và phu quân cùng Tôn quản sự dùng một bữa tối, rốt cuộc lấy được khế ước bán thân về.”
“Đó là khi nào? Phu nhân còn nhớ?”
Tô Hồng Tảo đột nhiên cười: “Đó là khi hẻm Hương Cần sáng đèn, ta không thể quên được.”
Lòng Tạ Cát Tường trầm xuống.
Nói cách khác, từ giờ chình Thân đến giờ Tuất (19h-21h), Tô Hồng Tảo cùng Nguyễn Đại vẫn luôn ở Tô trạch, có Tôn quản sự sòng bạc Cung Hưng và mấy tên hầu làm chứng, không có khả năng dễ dàng rời đi.
Như vậy…… hai người bọn họ, cũng không có thời gian gây án.
Lâm Phúc thẩm không phải do bất cứ ai trong bọn họ giết.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***