#
Nhà hàng tại khách sạn Alreali ở trung tâm Venice lãng mạn, trang nhã và tinh tế, vô cùng lý tưởng cho các cặp đôi dùng bữa.
Món Ý nổi tiếng. Không gian ăn uống sang trọng của nhà hàng đặc biệt quyến rũ. Anh bồi bàn đẹp trai ngây ngô rất có khiếu tán gẫu. Lúc hai người chọn món xong, anh chàng hồn nhiên vẫn không quên dỗ ngon dỗ ngọt trước khi đi: “Ôi quý cô xinh đẹp, sự xuất hiện của cô đã làm lu mờ vẻ đẹp Venice.”
Loki: “…” Hắn suýt muốn dùng quyền trượng đâm thận.
Vesper mỉm cười, hi vọng Tà Thần biến thái ngạo mạn, khẩu thị tâm phi có thể cảm nhận được miệng mình bình thường cay nghiệt biết bao nhiêu, nhất là khi so sánh với anh chàng ngây ngô này.
“Tôi chọn măng tây.” Vesper cong môi, nhếch miệng cười tinh quái.
Loki nhíu mày nhắc nhở cô, “Em còn chọn sò điệp với nấm cục nữa, nghe thật ngu ngốc.”
“Sở thích giữa chúng ta khá khác nhau, chàng hiểu mà –” Vesper dồn ánh nhìn vào chân tóc của hắn, “Ai cũng biết măng tây giàu chất kiềm giúp thúc đẩy tóc mọc.”
Loki trừng mắt nhìn cô đầy đe dọa. Đôi mắt xanh lục trong veo ánh lên vẻ ác độc, “Vesper –“
Mỹ nhân tâm cơ nhún vai. Giọng điều có phần gợi cảm theo kiểu Gothic. Cái nhíu mày ngọt ngào mà tàn nhẫn, “Em muốn tốt cho chàng thôi. Chàng đã từng xem qua ảnh chụp đàn ông trung niên người Anh rụng tóc chưa? Hoàng tử William từng đẹp trai tuấn tú giờ tóc vàng thưa thớt, xót xa thực sự.”
Nhị công chúa tóc đen mắt xanh gằn một câu, “Ta — là — thần.”
“Biết đâu được, không chừng thần cũng có gen rụng tóc thì sao?” Vesper vô tội đáp rồi nở nụ cười ngọt ngào nhẹ tênh.
May thay nhà hàng Ý này được xưng tụng bởi tốc độ lên đồ nhanh chóng mặt. Trước lúc nhị công chúa bộc phát cơn giận, anh bồi bàn điển trai kia đã kịp bưng ra bàn.
Dưới ánh đèn trùm pha lê tỏa sáng rực rỡ, dung mạo cổ điển của Vesper càng thêm phần xinh đẹp. Khí chất vừa lạnh lùng vừa lả lơi, già dặn mà ngây thơ, đồi trụy mà bốc lửa làm người ta phải nhói lòng. Loki không muốn thừa nhận rằng mình đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kia. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh nhìn cô và nhấn mạnh: “Ta, không, có, gen, rụng, tóc.”
Ôi Chúa ơi, Tà Thần kiêu ngạo dễ thương quá đi mất!
Vesper cầm cái ấm bạc rót thêm trà cho hắn. Hết cách rồi. Sở thích của vị thần cổ hơn nghìn năm tuổi này có vẻ gần gũi với người Anh hơn, như trà đen kiểu Anh chẳng hạn, “Em biểu diễn ảo thuật cho chàng nhé, thế nào?”
Rốt cục Loki quay đầu, nhíu mày chế giễu. Cặp mắt long lanh u buồn, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, “Biểu diễn ảo thuật trước mặt một vị thần am hiểu ma thuật? Em luôn tỏ ra ngớ ngẩn đến nực cười đấy.”
Coi đi. Tà Thần giỏi ghi hận, có thù tất báo lại bắt đầu phun độc rồi.
Vesper phớt lờ lời châm chọc ác độc đó. Cô phủ khăn ăn màu trắng lên tay hắn. Đôi mắt xanh xám sâu hun hút, quyến rũ tuyệt đẹp, “Chàng thích hoa hồng xanh không?”
Loki gần như nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Cô bỏ chiếc khăn ra, đưa một bông hồng xanh thơm ngát tới trước mặt hắn. Cặp mắt dưới hàng lông mày rậm thấp thoáng những tia sáng nhỏ huyền ảo, “Chàng là một phép màu khó tin.”
Trong nhà hàng Ý lãng mạn, đèn thủy tinh rực rỡ tỏa ánh sáng lung linh. Nhưng dường như nó thua xa người đẹp xảo quyệt, phảng phất toát ra tia sáng ma pháp trước mắt hắn.
Cô xinh đẹp, cuốn hút, không thể tưởng tượng nổi, tựa như phép màu vậy.
Thế là lúc cả hai rời khỏi nhà hàng và ngồi lại lên Gondola, Loki điển trai mũi cao môi mỏng, thoạt nhìn đặc biệt lạnh lùng cấm dục, đang cầm trên tay một đóa hồng lam kiều diễm, tựa hồ hòa lẫn với hơi thở nguy hiểm ở hắn.
Từ xa xa, Vesper đã trông thấy cây cầu Than Thở trứ danh. Nhiều thế kỷ trước, có những tù nhân bước ra từ nhà ngục Cộng hòa Venice và đứng dưới cây cầu có mái che kín mít này đến cuối đời. Họ ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của Venice lần cuối cùng bởi họ sắp rời xa thế giới vĩnh viễn. Cây cầu ngăn cách giữa sự sống và cái chết ấy khiến họ thở dài đau thương.
Cầu Than Thở thời kỳ đầu Baroque mang hình dạng như một ngôi nhà, phía trên xây mái vòm che, chỉ có hai cửa sổ bên hông quay ra kênh. Người dân ở trong cầu hoàn toàn bị quây kín và cũng giống như những tù nhân đã mất hàng thế kỷ trước, cuộc đời Vesper vĩnh viễn bị bỏ lại giữa làn sóng xanh tựa pha lê của Venice.
Dưới màn đêm Venice, sườn mặt Loki có phần mẫn cảm, thanh tú. Dung mạo điển trai cao quý lại u sầu, quyến rũ. Khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện trong bóng đêm lộ vẻ dữ tợn lạ thường. Hắn nhìn chằm chằm nét mặt buồn bã từ lúc bước vào Venice của Vesper rồi lạnh lùng nói, “Em không cần phải lo lắng về Jotunheim và bọn Hắc Tiên. Lũ kiến hôi hèn mọn đó không thể làm tổn thương em dù chỉ là nhỏ nhất. Ta sẽ bắt chúng phải cúi đầu xưng thần.”
Vesper nhìn chăm chú vị thần lừa lọc đẹp trai u buồn đối diện. Loki đứng rất gần cô. Sự ngang ngược và ngạo mạn tận xương tủy dường như chưa bao giờ biến mất khỏi hắn. Nhưng cô chẳng thể gạt mình, rằng cô đã si mê Tà Thần Loki đơn độc mà chết lòng, yếu ớt mà liều lĩnh này.
Chiếc thuyền Gondola chậm rãi trôi về phía cây cầu có mái che kỳ dị ngăn cách sự sống và cái chết.
Dưới cây cầu Than Thở, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn hoàng tử bé bỏng của cô, “Chàng là bất hạnh và là may mắn của em, thuần khiết, bất tận.”