Vân Đóa im lặng xoay người nhìn anh, lên tiếng gọi.
“Anh…..” Cô cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu vẫn không dám nhìn thẳng, “Cảm ơn, cảm ơn anh.”
Cô cắn cắn môi, lại ngẩng đầu dùng đôi mắt màu hổ phách long lanh nhìn Lệ Kiêu.
“Anh…… đã cứu mạng tôi.”
Lời vừa nói ra, trái tim nhỏ bé của cô không nhịn được mà run lên hai lần.
Vừa rồi anh mang cô xuống lầu, tâm tình của Vân Đóa chưa bao giờ phức tạp đến vậy —— bất lực, xấu hổ, sợ hãi, thậm chí còn hoài nghi nhân sinh.
Ngũ vị tạp trần, trong lòng cô vẫn còn đọng lại một cảm xúc xa lạ vô danh. Lúc cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy, thật ra Vân Đóa lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí còn cảm nhận được cảm giác an toàn…… ừm, chắc là cảm giác an toàn trong truyền thuyết chăng?
Lệ Kiêu nở nụ cười, lông mày anh khẽ nhướng, “Không nghiêm trọng vậy đâu.”
Anh thản nhiên nói: “Vốn dĩ lửa cũng không lớn, sẽ chẳng nguy hiểm tới tính mạng.”
Vân Đóa không nói gì.
Sự thật đúng là như vậy, nhưng ở thời khắc chuông báo cháy vang lên, tất cả mọi người đều kích động chạy trối chết. Vào những thời điểm như vậy, mọi người thường có xu hướng bộc lộ bản năng và tính cách chân thật nhất của mình.
Mà ngay tại khoảnh khắc đó, anh lại quyết định quay trở lại tìm cô……
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Đóa dường như có một dòng nước ấm chảy qua, làm hai má và cả vành tai cô nóng dần lên. Cô cúi đầu nhìn chăn bông, đầu ngón tay thanh tú khẽ siết chặt.
ok, bầu không khí lại trở nên xấu hổ rồi đấy:)
Hai người ngượng ngùng một hồi, Vân Đóa cẩn thận vươn cánh tay mảnh khảnh “Trả lại cho anh này.”
Là chiếc áo phông ướt sũng nước.
Lệ Kiêu nhận lấy, anh vắt vắt áo hai cái. Cuối cùng, anh không nói lời nào mà đã trực tiếp mặc lại nó lên người.
…… mặc kiểu này thà rằng không mặc.
Áo phông ướt át dính chặt lấy thân trên, hoàn toàn lộ ra bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp, những đường cơ bắp rắn chắc hiện rõ mồn một, tựa như đang mê hoặc, cám dỗ người khác.
Vân Đóa: “……”
Hai bên má cô đã hồng càng thêm hồng, mi mắt run rẩy, âm thầm lùi lại phía sau, cô đang muốn đóng cửa, đột nhiên anh đưa tay chặn cửa lại.
Cô giật mình, ngước mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Kiêu nhìn cô qua khung cửa, khuôn mặt tuấn tú điển trai vẫn có vẻ nhẹ nhàng nhưng trong đôi mắt đen láy của anh lại ẩn chứa vô vàn cảm xúc như sóng cuộn.
Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút ách, nhưng vẫn từ tính trầm thấp.
“Vân Đóa, tôi tên là Lệ Kiêu.”
Cô còn chưa kịp nghĩ làm sao anh biết được tên mình. Giọng nói khàn khàn của anh đã xuyên qua khung cửa, tiến thẳng vào trái tim cô, kéo theo một một luồng điện tê rần.
**
Sau khi trở về phòng, Vân Đóa đã đi tắm lại một lần nữa, nhưng cảm giác choáng ngợp trong lòng vẫn còn vẹn nguyên, cô không tài nào rửa sạch được.
Cô gái ngơ ngác đứng trước bồn rửa tay, mặc cho những giọt nước nhỏ giọt trên mái tóc. Một lúc lâu sau, cô thở dài lắc đầu, lê đôi dép ướt bước ra ngoài.
Hình như chân vừa giẫm phải thứ gì đó.
Vân Đóa khom lưng từ sàn nhà nhặt lên một sợi dây, có vẻ như là vòng cổ.
Một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền là hình lông chim đại bàng, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, mỗi một sợi lông trên đó đều được khắc rất rõ ràng. Lông chim màu bạc, quả thật đẹp đẽ và khác biệt hơn màu vàng rất nhiều.
Cô kinh ngạc nhìn hai giây, sau đó nhận ra.
Đây không phải là của Goro’s sao!
Trang sức bạc của Goro’s có chất lượng rất cao và là thương hiệu mà hầu hết giới mộ điệu đều mơ ước. Có rất nhiều người nổi tiếng thích đeo trang sức của thương hiệu này. Người ta nói rằng nó rất cao giá một là vì thương hiệu thời thượng này bán bạc còn đắt hơn cả kim cương, quan trọng hơn nữa là có tiền chưa chắc đã mua được hàng thật chính hãng.
*Goro Takahashi, nghệ nhân đồ da và bạc huyền thoại, người đã đưa đồ trang sức của người Mỹ bản địa đến với thế giới phụ kiện Nhật Bản. Tay nghề của ông nổi tiếng đến mức những người hâm mộ trân trọng các sản phẩm như một tác phẩm nghệ thuật, còn các nhà sưu tập coi chúng như một khoản đầu tư vô cùng có lời.
* Dây chuyền của Kiêu ca chắc là mẫu này, hàng chính hãng hơn 200 triệu vnd, tùy thuộc vào thiết kế mà giá cả thể lên đến hàng tỷ (vì dịch bệnh nên năm gần đây mới bắt đầu bán online)
Vân Đóa sửng sốt hồi lâu, nửa ngày mới ‘a’ lên một tiếng. Chắc là vừa rồi anh không cẩn thận làm rơi đây mà.
Cô không biết anh có cơ duyên mua sợi dây chuyền này ở đâu, nhưng trước mắt chỉ cảm thấy mình như đang cầm trên tay củ khoai nóng.
Rất quý giá, chỉ một sợi dây chuyền nhỏ vậy nhưng giá trị có thể sánh ngang với một chiếc xe!
Vân Đóa nghĩ nghĩ, bắt đầu tìm cách giải quyết. Cô nhắn tin cho chị họ, muốn từ Trần Hi xin số điện thoại của anh chàng ‘tiểu chó săn’. Nhưng Trần Hi còn chưa hồi âm, cô đã nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ:
【 tìm tôi sao? 】
Người đàn ông này cũng thật là trực tiếp nhỉ.
Vân Đóa mím môi, do dự chậm rãi gõ vài từ:
【 ừm, dây chuyền bạc của anh rơi ở chỗ tôi…… 】
Lệ Kiêu trả lời rất nhanh:【 thật sao, vừa rồi tôi còn nghĩ đã đánh rơi mất rồi】
Vân Đóa: 【 chắc là rơi từ áo anh ra đấy, tôi nhặt được ở phòng tắm】
Lệ Kiêu: 【 cảm ơn nhé, vậy trước hết em cứ giữ lấy đi 】
Vân Đóa: “!”
Trời ơi, người đàn ông này hẳn là có vấn đề đi?? Đây chính là dây chuyền của Goro’s chứ đâu phải củ cải trắng ven đường đâu mà muốn để đâu thì để!!
Vân Đóa: 【 không tốt lắm đâu. Đồ vật quý trọng thế này nếu tôi không cẩn thận đánh mất thì làm sao đây? 】
Lệ Kiêu: 【 vậy thì em có thể lấy thân bù đắp 】
……!
Vân Đóa: 【??? 】
Lệ Kiêu: 【 tôi đùa chút thôi】
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng:…..anh đùa chả buồn cười chút nào.
Lệ Kiêu: 【 quá muộn rồi, tôi không thể đến gặp em được. Lần sau gặp mặt em trả cho tôi sau vậy】
Vân Đóa: 【 nhưng sáng sớm mai anh đã đi rồi cơ mà? 】
Lệ Kiêu: 【 ừm, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau】
Vân Đóa nhìn dòng tin nhắn anh gửi tới, đôi mắt cô khẽ mở to, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh. Có một tấm ảnh được gửi đến.
Trong ảnh chính là ‘Tiểu chó săn’ Kỳ Lãng đang cười hì hì nhìn vào camera, còn người đàn ông bên cạnh anh ta lại đang cau hàng mày đứt đoạn tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Mặc dù chiếc kính đen đã che khuất đôi mắt, nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng cùng thân thể cường tráng của anh vẫn vô cùng nổi bật.
Bối cảnh của tấm ảnh nhìn rất quen mắt. Vân Đóa nhìn kĩ lại vài lần, đôi mắt màu hổ phách của cô bỗng mở to.
Là đại học C
Đại học C ở thành phố A —— nơi cô đang theo học!