Tôi dịu dàng lên tiếng: “Bệ hạ, thần thiếp rót rượu cho ngài.”
Tôi rướn người, rót cho Tiêu Kỳ một ly rượu, đang định lả lơi đút cho hắn uống thì đảo mắt liếc nhìn liền thấy trong góc có một công tử mặc thanh sam đang ngồi.
(*) Thanh sam: quần áo máu xanh.
Trái tim trong phút chốc bị bắn trúng.
– — Huhu bạch nguyệt quang của tôi…
[Bạch nguyệt quang là cái gì?”] – Trong lòng Tiêu Kỳ hỏi tôi.Tôi: “…”
[Không có gì…]Tôi đau khổ đưa ly rượu đến bên miệng hắn, [Cho dù thế nào sự hi sinh của ta cũng quá lớn, bệ hạ nên hứa với ta thêm một chuyện!] [Tô Thanh Thanh, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.]
– — Được thôi…
Tôi cười hí hí tựa vào lòng Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ cũng cười hí hí ôm tôi.
– — Ồ… thế này giống như bí mật truyền âm, y chang như thế giới tiên hiệp.
[Thế giới tiên hiệp là cái gì?] [… Không có gì.] [Quay về tính sổ với ngươi tiếp!]Tiêu Kỳ đột nhiên véo vào eo tôi: [Bây giờ, đi gây hấn với Cao Ngân Sương đi.]
– — Cao… Cao Ngân Sương?
– — Cao quý phi?
Tôi liếc nhìn thừa tướng đại nhân uy phong lẫy lừng ngồi ở ghế đầu.
– — Ở trước mặt cha người ta ư?
[Hay vẫn là trực tiếp giết ta đi…] [Cũng không phải không thể.] [Không… ta… ta đi!] [HẾT CHƯƠNG 11]