An Ngôn cầm bức ảnh bé gái nhỏ trong học tủ của Nam Môn Thần, suy nghĩ muốn biết cô bé với Nam Môn Thần có thật sự là cha con không? Vậy mẹ của nó là ai?
Đúng lúc y tá bệnh bệnh điện đến, thông báo cho cô tình trạng của An Ngữ nguy kịch, cô không có cách nào chạy sang gõ cửa phòng Nam Môn Thiên đưa đến bệnh.
“Cô yên tâm đi, tôi đã đóng tiền đầy đủ, em cô sẽ qua khỏi thôi.” Trước phòng cấp cứu Nam Môn Thiên vỗ về an ủi An Ngôn.
Sau đó bác sỹ thông báo bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, An Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Dù biết không phải là chị em ruột, nhưng cô vẫn thương An Ngữ như ruột thịt, bởi khi cha cô còn sống, đã yêu thương cô như con ruột.
“An Ngôn… Tôi muốn giúp em rời khỏi anh của tôi.”
An Ngôn bất ngờ trước lời đề nghị của Nam Môn Thiên, và cô cũng nhanh chóng từ chối, cô biết mối quan hệ giữa anh em nhà họ Nam đã không thuận, huống gì bản thân được Nam Môn Thần đường hoàng dùng đoàn xe sang rước về Nam Gia, bái đường thành thân trước tổ tiên.
Nam Môn Thiên biết bản thân thua Nam Môn Thần về mọi mặt, cả tình yêu muốn có cũng phải thầm lặng che dấu…
“Cảm ơn anh!”
Trong quán ăn, An Ngôn gấp món ăn cho Nam Môn Thiên, nụ cười toả nắng khiến trái tim nam nhân đập loạn nhịp.
“Xem kìa, họ đẹp đôi quá.”
“Đúng là tiên đồng ngọc nữ.”
Những người trong quán ăn tấm tắc khen ngợi.
Phía xa có một cô nhìn về hướng họ, với vẻ ghen tức…
[…]“Khốn kiếp!”
Nam Môn Thần về đến nhà không thấy An Ngôn đâu nỗi điên đập phá đồ đạt, tất cả người hầu quỳ rạp dưới chân hắn.
“Ai cho phép các người để cô ta ra ngoài!”
Lúc này vú nuôi Mộc Bình muốn mở miệng nói cuộc gọi hôm qua, nhưng nhận được cái trừng mắt của Từ Hoa Kiều, nhìn ả khoát tay thân mật với Nam Môn Thần, bà nghĩ có nói ra chuyện hôm qua ả tắt máy không cho gặp hắn, thì chắc hắn cũng bị ả dụ ngọt thôi. 4 năm rồi bà dư sức hiểu vik trí của Từ Hoa Kiều được Nam Môn Thần sủng hơn bà hoàng.
“Mộc Bình… Là bà đúng không?”
Nam Môn Thần nheo mắt nhìn Mộc Bình, Từ Hoa Kiều dịu dàng đấm bóp vai hầu hạ cho hắn hạ cơn thịnh nộ.
Mộc Bình im lặng, hắn phi dao lướt qua mặt bà, cắm vào cửa chính đang đóng.
Giờ đang là 5 giờ sáng, không gian rất tỉnh lặng đến đáng sợ.
Lúc này xe của Nam Môn Thiên dừng trước cổng. An Ngôn bước xuống đã thấy hầu gái hốt hoảng lắc đầu, ngăn cảng cô vào nhà.
Cô nhìn vào trong ngôi biệt thự không có một ánh đèn nào, khung cảnh u ám hơn cả nhà hoang chết chủ.
Nam Môn Thiên biết có điềm, anh bước vào trước, thấy Nam Môn Thần đang ôm ấp Từ Hoa Kiều, hai nắm tay cuộn tròn dồn nén tức giận lẫn ghê tỏm.
“Anh hai, anh làm trò gì vậy?”
Nhìn em trai hùng hổ thế, hắn cười khinh thường: “Làm gì thì em trai cũng thấy rồi đấy!” Đột ngột hắn lật mặt đem em trai ép vào tường: “Đưa vợ tao đi đâu sáng đêm.”
Lưỡi dao nhọn áp vào gò má nam nhân, tạo ra một đường máu đỏ.
An Ngôn chen vào can ra, hắn đẩy ngã nữ nhân, chuyển qua bóp cố Nam Môn Thiên nâng lên cao.
“Đêm qua đã ngủ với vợ tao rồi đúng không?”
– “Chát.”
Lúc này hắn đã ăn tát từ Nam Môn Thiên, điều này làm hắn không ngờ tới. Trước giờ thằng em ngoài giá thú này không có sức phản kháng với hắn.
Hắn quay qua nhìn An Ngôn, rồi ngoảnh lại soi mối biểu cảm trên mặt em trai, hắn kết luận:
“Ha… Quả nhiên là có giang tình!”