“Các ngươi cãi nhau sao? “
Lương phi chuyển đề tài, lại ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Ninh vương.
Ninh vương nói tiếp trước: “Chúng ta rất tốt, không phiền mẫu phi quan tâm.”
“Vậy sao còn không viên phòng? “
Lương phi bỗng nhiên lên tiếng,” Là ngươi không được, hay là nàng không muốn?”
Ninh vương trầm mặt, “Người đừng quản nhiều.”
Hắn nói xong đứng dậy, “Phu nhân, chúng ta đi.”
“Tống Cảnh Dật! Bản cung còn chưa nói xong. “
Ninh vương không để ý tới bà ấy, vươn tay về phía ta.
Ta không nghĩ tới mẫu tử bọn họ sẽ cãi nhau, vội vàng đứng dậy muốn đi theo Ninh vương, Lương phi cả giận nói:
“Để cho nó đi, Khương Nghiên lưu lại, bổn cung còn chưa nói xong.”
“Là ta không được. “Ninh vương nghiêm mặt,” Người còn muốn biết cái gì?”
Lương phi nhảy dựng lên.
Ma ma trong Trường Xuân cung nhanh chóng đóng cửa điện lại, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt.
“Mắt không được, thân thể cũng không được? “
Lương phi dừng ở trước mặt Ninh vương,” Thái tử bốn đứa con trai, ngươi không thể tranh giành được một chút.”
Ninh Vương cười lạnh một tiếng.
“Con mắt của ngươi như thế nào mù, ngươi không truy tra không báo thù coi như xong, nhưng ngươi hiện tại thành thân, ngay cả viên phòng sinh con trai cũng không dám?”
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Lương phi, chưa bao giờ nghĩ tới, bà ấy sẽ nghĩ nguyên do Ninh vương không viên phòng là như vậy.
“Tùy người nghĩ thế nào thì là thế ấy đi. “
Ninh Vương lạnh lùng nói.
Thanh âm của hắn không chỉ lạnh, còn có thất vọng làm cho người ta đau lòng, ta tiến lên cầm tay hắn, muốn cho hắn một ít an ủi, hắn giật mình, nắm lại tay của ta.
“Cho các ngươi thời gian ba tháng.”
Lương phi nói lời này là đối với ta, “Ngươi nếu không mang thai, bổn cung liền cho hắn nạp thiếp, một người không được liền mười người, mười người không được liền một trăm người.”
Ta há miệng, không nói chuyện.