Sau năm phút, cậu tỉnh táo lại.
Cá: “Được, mấy giờ?”
Màn hình điện thoại sáng lên, Mục Sơn Xuyên mở ra, vào wechat, nhìn vào khung trò chuyện suy tư.
Mục: “Sáu giờ?”
Cá: “Được.”
Bốn giờ chiều, Mục Sơn Xuyên đường hoàng đi về sớm, về đến nhà mới năm giờ. Hắn mở máy tính xong, lại đi chuẩn bị bữa tối cho mình.
Rửa bát xong là vừa đúng sáu giờ. Mục Sơn Xuyên ngồi xuống, vào game, vừa vào liền nhận được thông báo mời vào đội.
Chờ lâu rồi sao?
Mục Sơn Xuyên khẽ mỉm cười, nghe người kia mở chat thoại, nói một câu: “Chào buổi tối.”
Trong game cũng có chat thoại, nhưng để đảm bảo đường truyền, mặc định là dùng âm hiệu thấp nhất, sẽ có khác biệt ít nhiều với âm thanh thật sự. Mục Sơn Xuyên tập trung lắng nghe, câu đầu tiên này cũng không nghe ra được có phải là Giang Dư Niên không.
Hắn đáp: “Chào buổi tối.”
Cá: “Chuẩn bị xong chưa, em sắp xếp nhé?”
Câu này nghe cũng khá giống, nhưng không để ý thì cũng không phát hiện được.
Giang Dư Niên nói chuyện với hắn phần nhiều là ở trạng thái phát tình, âm thanh mềm mại ngọt ngào, nói chuyện bình thường chỉ có mấy lần như vậy.
Cũng khó trách hắn nghe không ra.
Nhưng Giang Dư Niên… sao cũng không nghe ra là hắn.
Mục: “Ừ, em sắp xếp đi.”
Vào game xong, Mục Sơn Xuyên tắt mic, thừa lúc chờ đợi, hắn gọi điện thoại cho Giang Dư Niên.
Bên phía Cá, quả nhiên có tiếng điện thoại.
Cá: “Em nghe điện thoại đã.”
Lúc này, trong điện thoại của Mục Sơn Xuyên vang lên âm thanh của Giang Dư Niên: “Alo?”
Trong khắc ấy, lòng Mục Sơn Xuyên có chút phức tạp, kinh ngạc, mừng rỡ, không biết phải làm gì, mấy loại cảm xúc hỗn hợp lại, lên men, trong mấy giây ngắn ngủi chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.
Cuối cùng lại hoá thành một tiếng cười trầm.
Giang Dư Niên: “Sao thế?”
Mục Sơn Xuyên lấy lại tình thần: “Trong nhà đã khử mùi sạch chưa?”
Giang Dư Niên: “A, tôi phun xong hết cả bình rồi.”
“Ừm.” Mục Sơn Xuyên dừng một chút, nhìn màn hình máy tính, không kìm nổi mà mỉm cười, “Em đang làm gì thế?”
Giang Dư Niên không hiểu sao: “Đang chơi game, có việc gì à?”
Mục Sơn Xuyên: “Không, hỏi thăm em chút thôi. Cúp đây.”
Giang Dư Niên: “???”
Cúp điện thoại xong, Mục Sơn Xuyên cầm điện thoại nghĩ, mẹ nó, đây thực sự là ý trời à. Vài lời xàm lông của editor:
Các baby, I’m back ~
Tui làm được sẵn mấy chương rồi, lên lịch rồi, nên dù OT thì vẫn có hàng mỗi ngày nha.