Nhậm Nhã Lâm cười đắc ý.
“Như thế nào hả ? Dù có như thế nào thì cũng tốt hơn anh gấp trăm gấp ngàn lần”
Nhậm Nhã Lâm nói xong thì quay sang Hàn Vân bên cạnh.
“Bộ váy cưới trên người cô là thứ mà tôi từng ao ước, chú rể bên cạnh cô là người tôi từng yêu, nhưng bây giờ những thứ này tôi lại cảm thấy rất ghê tởm, tôi ở đây chúc cô và anh ta trăm năm hạnh phúc, mãi mãi đừng làm phiền tôi”
Nói xong Nhậm Nhã Lâm nắm tay Lục Thành rời khỏi đó, để lại Lạc Bộ Thiên và Hà Vân không thể phản bác chỉ có thể tức giận nhìn họ rời đi.
Ra đến ngoài Nhậm Nhã Lâm quay đầu nhìn lại tấm ảnh cưới của hai người họ thì lại không nhịn được mà rơi lệ.
Lục Thành thấy cô khóc thì chu đáo đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Cầm lấy khăn giấy, ở đây đợi tôi”
Tối đó hai người họ cùng nhau uống rượu ở công viên, Lục Thành thấy Nhậm Nhã Lâm ăn mặc phong phanh thì liền cởi khoác ngoài ra khoác cho cô ấy.
“Cẩn thận cảm lạnh”
“Cảm ơn anh”
Lục Thành lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn Nhậm Nhã Lâm uống từng ngụm rượu to, nước mắt trên mí lại không ngừng tuông rơi.
“Cô vẫn còn vướng bận anh ta à ?”
Nhậm Nhã Lâm nước mắt rưng rưng, cô ấy nhìn Lục Thành đôi môi ngập ngừng rất lâu rồi mới nói.
“Lúc tôi mới biết anh ta, tôi cảm thấy mọi chuyện rất tốt, cho dù tôi có trải qua chuyện như thế nào đều có anh ta bên cạnh, vị trí mà hiện tại Hàn Vân đang có là vị trí mà tôi từng mơ ước, cứ nghĩ sẽ có thể bình yên bên cạnh người mình yêu đến cuối đời, hóa ra mọi chuyện đều là ảo tưởng”
Nhậm Nhã Lâm cười khổ, liên tục uống rất nhiều rượu, Lục Thành biết không thể ngăn cản cô ấy nên chỉ có thể ngồi bên cạnh im lặng nhìn cô ấy.
Một lúc lâu sau Nhậm Nhã Lâm đã say, cô ấy đã không còn biết gì nữa mà chỉ liên tục mơ màng luyên thuyên với Lục Thành.
Còn Lục Thành lại nhẹ nhàng cõng cô ấy trên lưng trở về.
“Anh biết không…….bạn trai cũ của tôi hôm nay kết hôn rồi”
“Tôi biết”
“Tôi đã từng nói sẽ hạnh phúc hơn anh ta, thế mà bây giờ ngược lại người buồn bã lại là tôi……tôi không cam tâm”
Lục Thành im lặng lúc lâu thì chợt hỏi Nhậm Nhã Lâm.
“Nhậm Nhã Lâm”
“Hửm ?”
“Chúng ta kết hôn đi”
“Kết hôn ? Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao ?”
“Ừm, thật sự là muốn kết hôn”
Nhậm Nhã Lâm trong lúc mơ màng không tỉnh táo mà đã vui vẻ nhận lời anh ấy.
“Vậy được, kết hôn, chúng ta sẽ kết hôn”
“Được”
Nói xong thì Nhậm Nhã Lâm cũng ngủ quên mất.
Tối đó Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm về nhà mình, sau khi để cô ấy lên giường thì anh liền kéo chăn đắp cho cô rồi ra khỏi phòng.
Anh ấy ngồi trên sofa mệt mỏi thở dài, anh lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.
“Sao vậy ? Trễ vậy rồi mà còn tìm mẹ”
“Ngày mai con sẽ đưa Nhậm Nhã Lâm đi đăng kí kết hôn”
Lục phu nhân bên kia nghe thấy câu này thì bất ngờ.
“Con nói gì ? Thật à ? Con thật sự sẽ kết hôn với Tiểu Lâm sao ?”
“Mẹ không muốn à ? Chuyện con hứa với mẹ nhất định con sẽ làm được”
“Vậy thì tốt, ngày mai đăng kí kết hôn xong thì đưa con bé về ăn tối đó”
“Ngày mai con còn công việc”
“Vậy……ngày mai con đưa con bé qua cho mẹ, mẹ muốn nói chuyện với con bé”
“Phải xem cô ấy có đồng ý không đã”
“Mà nè, con thật sự đã nghĩ kĩ rồi chứ ?”
“Mẹ nghi ngờ quyết định của con sao ?”
“Không có, như vậy thì tốt, như vậy thì tốt…….”
Lục Thành tắt máy, anh ấy lúc này nhìn vào bức ảnh của ba mình trong điện thoại, thầm nghĩ.
( Ba, con làm vậy là đúng hay sai ? Là con nợ mẹ cô ấy, cũng xem như con nợ cô ấy, con nhất định phải trả món nợ ân tình này cho cô ấy, ba sẽ ủng hộ con chứ ? )