Cô lén lút bước vào, ngồi nghe ở ghế phía sau phòng.
Lý Phong Nhiên đưa lưng về phía cô, lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi. Những phím đen phản chiếu lên khuôn mặt cậu, biến thành màu đen trắng, yên tĩnh đến nỗi có chút cô đơn.
Tô Khởi nghe tiếng đàn, ngồi thất thần. Cô muốn nhớ lại dáng vẻ của Lý Phong Nhiên khi tốt nghiệp tiểu học, dáng vẻ của Lương Thuỷ, dáng vẻ của cả nhóm họ.
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng mới ba năm trôi qua, nhưng cô lại chẳng nhớ rõ lắm.
Cô vẫn nhớ những chuyện đã xảy ra, nhưng không nhớ nổi dáng vẻ của họ lúc đó.
Chỉ là trong vô thức phát hiện ra rằng, bỗng nhiên mọi người đều cao lên, dậy thì, chững chạc rồi.
Tiếng đàn không biết dừng lại từ khi nào.
Lý Phong Nhiên đàn xong nốt cuối cùng, dư âm vẫn còn văng vẳng. Ngón tay cậu rời khỏi phím đàn, ngồi vài giây rồi quay đầu.
Tô Khởi ngối đối điện cậu, ánh mắt nhìn xuyên qua cậu, nhìn về một nơi xa xăm.
“Thất Thất?”
Tô Khởi lấy lại tinh thần, nói: “Hay quá, nhớ tới mùa hè năm ngoái.”
Lý Phong Nhiên nói: “Mùa hè nào tớ cũng sẽ nhớ.”
Tô Khởi lại nghiêng đầu hiểu được trong chốc lát, chạy đến ghé vào bên đàn, hỏi: “Sao tự dưng lại đàn đơn giản vậy, thả lỏng giữa giờ hả?”
Cậu cười nhạt: “Chắc thế.”
Tô Khởi rũ mắt, lấy tay chọt chọt một hai nốt, chợt hỏi: “Phong Phong, cậu thấy mệt không?”
Lý Phong Nhiên sững sờ: “Hả?”
“Luyện đàn á, ngày nào cũng luyện đàn mệt không? Cô đơn không?” Tô Khởi nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh giống hai hạt châu pha lên đã rửa sạch.
Cậu ngẩn người trong chốc lát, không biết trả lời thế nào. Chưa ai từng hỏi cậu vấn đề này.
Cậu không đáp, Tô Khởi cũng không để ý. Cô đàn đồ rê mi fa, nói: “Âm nhạc có giai điệu vui vẻ, cũng có giai điệu bi thương. Nhưng âm nhạc là niềm hạnh phúc. Phong Phong, tớ cảm thấy thế đó, hì hì.” Cô le lưỡi, cảm thấy mình vừa nói bừa.
Lý Phong Nhiên khẽ cười: “Tớ biết.” Cậu nhìn ngón tay cô trên phím đàn, tinh tế, dài dài, nhẹ nhàng đánh lung tung, không phải bài hát nào nhưng giai điệu lại rất hay. Âm nhạc như thế cũng là niềm hạnh phúc.
Một lúc sau, cậu hỏi: “Sao cậu lại đi qua đây?”
Tô Khởi trợn tròng mắt, đánh vào đầu: “Á, tớ phải đi tập thể dục, đã hứa với Thuỷ Tạp rồi. Tiêu rồi tiêu rồi, cậu ấy mắng tớ mất! Cậu đi với tớ đi!”
Lý Phong Nhiên nói: “Thuỷ Tử tập cho tớ rồi, tớ thi thể dục chuyển cấp không thành vấn đề.”
“…..” Tô Khởi kêu thảm thiết một tiếng, “Tớ đi trước nha bye bye Phong Phong!”
Cô chạy ra ngoài nhanh như chớp, Lý Phong Nhiên mới chậm rãi nói: “Bye bye.”
Chắc là cái đồ hấp tấp này không nghe thấy rồi.
Tô Khởi vọt đến sân chạy, người như sắp tắt thở đến nơi, vậy mà trễ hơn giờ hẹn 10 phút.
Lương Thuỷ quả nhiên mặt mũi không vui nhìn cô, ánh mắt như dao, mắng: “Tô Thất Thất, cậu có khái niệm về thời gian không hả?!”
Tô Khởi đảo mắt: “Tớ đi tìm Phong Phong, muốn kéo cậu ấy đến tập chung mà!”
Lương Thuỷ lạnh mặt, khoanh tay, bày ra bộ dạng “để tớ xem cậu điêu thế nào”, nói: “Rồi sao?”
“Xong rồi Phong Phong đàn một bài lâu ơi là lâu lâu thiệt là lâu mới đàn xong, đàn xong thì cậu ấy mới nói với tớ là cậu ấy tập rồi.” Tô Khởi thở dài, “Cậu xem cái người này đi, cũng không chịu nói sớm với tớ, hại tớ chờ lâu như thế. Mới nãy tớ cũng có nói cậu ấy rồi đó.”
Lương Thuỷ nhìn cô: “……”
Cậu còn lâu mới tin mấy lời huyên thuyên này cùa cô, nhưng cậu cũng lười hỏi cho ra nhẽ, chỉ xụ mặt dắt cô đến chỗ sân cát.
Cô giống như cái đuôi đi theo cậu, lấy lòng nói: “Thuỷ Tạp ơi, dáng vẻ tức giận của cậu đẹp trai lắm đó.”
“……” Mặt Lương Thuỷ có chút kiềm chế không nổi.
Tô Khởi rất chi cố gắng: “Thật đó, Thuỷ Tạp, cậu…”
Lương Thuỷ: “Câm miệng cho tớ.”
“Ò.” Cô biết là đã dỗ được cậu rồi.
Hai người đến chỗ sân cát. Cậu chỉ cô tư thế lấy đà nhảy xa chính xác.
“Hai chân rộng bằng vai, lúc chuẩn bị hai chân để thẳng, ngồi xổm, cố gắng để hết hai cánh tay ra sau, lúc nhảy thì bàn chân trước nảy mạnh….”
Còn chưa nói xong, Lương Thuỷ đã nhảy về phía trước, thân người giãn ra, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, nhảy được chừng hai ba mét. Sau khi rơi xuống, cậu lại nhảy nhẹ nhàng về phía trước vài bước rồi ra khỏi sân cát.
Tô Khởi hâm mộ không thôi, bắt chước dáng vẻ vươn hai tay ra sau của cậu, ngồi xổm xuống, nhảy mạnh lên.
Bụp.
Cô chỉ có thể nhảy được hơn một mét.
Lương Thuỷ đứng một bên, cười đến cong cả eo: “Cậu đúng là giống hệt heo mà Tô Thất Thất.”
Tô Khởi tức giận chạy đến đánh cậu. Lương Thuỷ cười đến nỗi không thẳng người được, giơ tay chặn mấy cái đánh của cô. Hai người đang giỡn thì một thân hình từ vị trí nhảy nhạy vọt đến đây, bước nhảy mạnh mẽ, nhảy được gần 2 mét.
Là Trương Dư Quả trong đội thể dục của Lương Thuỷ.
Cô xoay người phủi phủi ống quần, nhảy sang một bên, cười nói: “Lâu rồi không nhảy xa, vậy mà thành tích cũng không tệ lắm.”
Tô Khởi chạy đến nhìn dấu chân mình trên sân cát, lại nhìn dấu chân Trương Dư Quả, có chút hâm mộ, nói: “Nếu tớ có thể nhảy xa như vậy thì tốt rồi.”
Lương Thuỷ đứng ở sân sát nhìn cô một lúc, nói: “Không sao. Cậu nhảy thế này là đạt tiêu chuẩn rồi. Chỉ cần đúng tư thế, luyện vài lần là có thể nhảy xa hơn.”
Tô Khởi có lại niềm tin: “Thật hả?”
“Thật.” Lương Thuỷ nói, “Có điều nhảy xa cỡ tớ thì không có khả năng.”
Tô Khởi nhịn không được mà mỉm cười chạy qua sân cát, xông lên đẩy ngực cậu một cái.
Lương Thuỷ bị cô đẩy lùi về sau hai ba bước, cười cười xoay người, hất cằm bảo cô đi theo mình.
Trương Dư Quả hỏi: “Cậu đi đâu vậy Lương Thuỷ?”
Lương Thuỷ chỉ Tô Khởi: “Cho cậu ấy gập bụng.”
Trương Dư Quả nhiệt tình nỏi: “Cần tớ giúp không? Tô Khởi, tớ giúp cậu nhé.”
Tuy Lương Thuỷ quen Trương Dư Quả, nhưng Tô Khởi lại không thân nên lắc đầu: “Cảm ơn nha, không cần đâu.”
“Vậy được thôi.” Trương Dư Quả cũng không ép buộc, tự mình đi tập luyện.
Lương Thuỷ kéo cái đệm lại cho Tô Khởi tập gập bụng.
Tô Khởi ngồi trên đệm, liếc liếc mắt nhìn Trương Dư Quả ở phía xa, chợt hỏi: “Thuỷ Tạp, sao cậu không tìm bạn gái để hẹn họ vậy?”
Lương Thuỷ buồn cười: “Không phải lúc trước cậu bảo lên mạng, hút thuốc, đánh bida, yêu đương đều không tốt mà?”
Tô Khởi làm cho mình trông bình thường: “Tớ thấy đội thể dục của cậu yêu đương nhiều nên tò mò thôi. Rõ ràng có nhiều người viết thư tình cho cậu như vậy mà cậu không thích ai hết hả?”
Lương Thuỷ bị cô hỏi như thế, vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ nửa giây, cuối cùng lắc đầu: “Không thích ai.”
“Sao đến cả một người cũng không thích được? Mấy người viết thư tình cho cậu đáng thương quá.” Tô Khởi ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại mừng thầm, “Vậy đi, cậu nói cậu thích kiểu con gái thế nào, tớ đi tìm giúp cậu nha?”
Nhưng Lương Thuỷ chỉ nghĩ một giây, liền nói: “Không biết.”
“Hả?”
“Tớ không biết tớ thích kiểu gì. Tớ chỉ biết, dù sao đến bây giờ, không ai làm tớ thấy thích hết.”
Tô Khởi không biết nên mừng hay lo, lại thấy Trương Dư Quả nhìn về phía bên này thì cẩn thận hỏi: “Tớ thấy Trương Dư Quả rất xinh, còn là đồng đội của cậu, cậu không suy xét à?”
Lương Thuỷ chỉnh đồng hồ bấm giây, thuận miệng nói: “Tớ thấy cậu cũng rất tốt, còn là hàng xóm của tớ, có phải tớ cũng nên suy xét cậu luôn không?”
Câu đùa hoàn toàn vô ý này lại làm tim Tô Khởi đập dữ dội.
Được đó! Suy xét tớ đi nè!
Nhưng cô làm ra vẻ ghét bỏ nói “xớ”, Lương Thuỷ nhìn cô nửa giây, khoé môi nhếch lên, hỏi: “Để tớ đoán xem, cậu ở đây dong dong dài dài nói vớ va vớ vẩn với tớ là vì sao ấy nhỉ.”
Tô Khởi căng thẳng, cậu ấy đoán ra hả?
Lương Thuỷ đứng trên đệm nhìn xuống cô, cười như không cười: “Có phải muốn lười biếng không gập bụng không?”
Tô Khởi: “…….”
Ừm. Cậu đoán đúng rồi. Giỏi ghê.
“Được rồi. Bắt đầu!”
Lương Thuỷ tính giờ cho cô.
Tô Khởi nằm trên đệm gập bụng, làm chưa được mấy cái thì chân cô đã vô thức giơ lên.
“10, 11, 12….” Lương Thuỷ liếc mắt thấy chân cô không để yên, miệng đếm, quỳ xuống dùng đầu gối và cẳng chân chặn bàn chân cô lại, “13…” Cậu vô tình quay đầu nhìn cô, cùng lúc Tô Khởi ngồi mạnh dậy, suýt nữa đụng vào mặt cậu.
Chóp mũi hai người chỉ cách nhau mấy xăng-ti-mét, tim cô đột nhiên nảy lên, trong phút chốc mặt đỏ như bánh nướng.
Khuôn mặt cậu gần trong gang tấc, đôi mắt vô cùng trong sáng, ấn đường hơi nhíu lại, hơi thở phả ra luẩn quẩn bên môi cô. Trong đầu cô trống rỗng, nhưng chỉ trong nháy mắt thì cậu đã tự nhiên quay đầu đi, nhìn đồng hồ rồi tiếp tục: “14——”
Tô Khởi cũng ngã ra ngay lập tức, chỉ thấy bầu trời xanh như bảo thạch.
“15, 16 ——”
Cô lên lên xuống xuống gần như một cách máy móc, mỗi lần gập lên đều có thể đến gần sườn mặt cậu, nhìn cậu như thể một bức tranh trước mặt mình – lông mi rũ xuống, mũi cao thẳng, lỗ tai cong cong, đến cả chiều dài tóc cũng rất hoàn hảo.
Tô Khởi cảm thấy đầu óc mình như có vấn đề, loạn rồi, giọng nói cậu trong lỗ tai cô đều loạn hết cả lên.
“30, chậm rồi,” giọng cậu không vui, “31, Tô Thất Thất cậu nhanh lên cho tớ chút…..”
Giày vò, tim đập.
Mỗi lần gập lên, đều có thể nghe thấy tiếng thở của cậu; mỗi lần gập lên, giọng nói của cậu càng rõ ràng hơn.
Tim đập muốn điên rồi!
Khổ quá mà——
“Hết giờ!” Lương Thuỷ buông chân cô ra, đứng lên. “44 cái, chưa đủ trọn điểm.”
Tô Khởi ngồi trên đệm thở hổn hển, trái tim đập như muốn nổ mạnh, một câu cũng không nói nên lời.
Lương Thuỷ nhìn cô nửa giây, nói: “Tô Thất Thất, cậu không được rồi, còn phải tập nhiều. Cậu xem, mới gập bụng có một phút mà mặt cậu đã đỏ thành như vậy.”
Ừm, cậu nói gì cũng đúng hết.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Người lớn tâm sự (11)]Trình Anh Anh: Bây giờ Lộ Diệu Quốc còn liên lạc với bên kia không?
Trần Yến: Nói là hết rồi. Có liên lạc hay không tôi cũng không quan tâm nữa, dù sao tiền cũng tôi quản hết, một xu anh ta cũng đừng mong mà lấy được.
Khang Đề: Chị cũng giải sầu chút đi, nếu đã chọn tiếp tục rồi thì đừng để chuyện này thành bóng ma trong lòng, tự làm tổn thương chính mình không tốt đâu. Cùng lắm thì chị cũng chơi của chị, ai sợ ai chứ?
Trần Yến: Mấy người có phải cảm thấy tôi quá vô dụng, bị bắt nạt như thế cũng không ly hôn không.
Trình Anh Anh: Không phải vô dụng. Có cuộc sống của ai không phải lông gà đầy đất [1], cúi đầu thoả hiệp với nhiều thứ khác nhau đâu? Em biết tâm tư chị, chị muốn lấy tiền của Lộ Diệu Quốc, sau này đưa hết cho Tử Thâm Tử Hạo để dành. Đều là phụ nữ, sao không hiểu chị được?
[1] lông gà đầy đất (一地鸡毛): những chuyện vặt vãnh thường ngày trở nên rắc rối, khó nhằn, gây phiền toái.Trần Yến: Chỉ trách tôi không có bản lĩnh….
Khang Đề: Đang yên lành sao lại khóc nữa rồi? Chị xem Lộ Diệu Quốc như cục phân đi. Cứ làm như em nói, mỗi ngày đi làm chăm chỉ, vui vẻ nhảy nhót, thấy buồn thì đến kể với tụi này. Chịu đựng qua khoảng thời gian này là ổn thôi. Sau này chị sẽ hiểu rõ, đàn ông ấy, không phải toàn bộ cuộc sống.
Trình Anh Anh: Lau nước mắt nào. Không nói mấy chuyện này nữa, tụi mình gọi chị Huỷ Lan lên phố mua quần áo đẹp.
_________________________
Editor có lời muốn nói:
Nhớ hồi kia Thất Thất còn nghĩ Thuỷ Tạp chả có gì đẹp, kêu người ta là hot boy cỏ đuôi chó, giờ thì mê người ta muốn chớt =))))))