“Em cứ muốn khóc đấy!” Kiều Úy Nhiên tự làm mình làm mẩy, gào lên sau đó lại làm bộ đáng thương: “Em không vui…”
“Tôi thấy rồi.” Lại là câu này, làm cho Kiều Úy Nhiên vừa yêu vừa hận: “Vậy cậu muốn thế nào thì mới vui lên?”
Kiều Úy Nhiên bĩu môi liếc mắt đánh giá một cái, sao tự dưng lại muốn bồi thường cho mình, cậu nghĩ nghĩ một hồi, nhất quyết không chịu thiệt: “Em muốn làm gì cũng được sao?”
“Ừm.”
Lúc này cậu đã hoàn toàn nín khóc, đây không phải là đang tạo điều kiện cho cậu tác oai tác quái sao?
Cậu muốn Đàm Xung cùng cậu yêu đương, nhưng mà nghĩ lại thì cái này không tính được, làm gì có ai “tống tình” người khác như thế.
Khóe mắt cậu liếc qua phần bụng của Đàm Xung, dưới lớp áo phông là hình dáng cơ thể như ẩn như hiện. Cậu mím môi một chút, ấp úng nói: “Vậy em… vậy em… có thể sờ cơ bụng của anh một chút được không?”
Đàm Xung không nói hai lời liền vén áo phông của mình lên: “Được.”
Đường nét cơ thể anh lập tức bại lộ trước mắt Kiều Úy Nhiên, cậu có chút khó tin nuốt nước bọt: “Thật sao?”
Đàm Xung gật đầu, nắm lấy tay Kiều Úy Nhiên, hướng về phía bụng của mình.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm cứng rắn ấm áp, Kiều Úy Nhiên dùng đầu ngón tay chọc chọc từng khối cơ bụng rõ nét, chọc một lúc oán hận càng thêm sâu.
Cậu không tin Đàm Xung không có cảm giác với cậu: “Đàm Xung…”
“Hửm?”
“Anh không muốn yêu đương với em, có phải chỉ muốn lên giường hay không, nếu vậy em cũng…”
Giọng Kiều Úy Nhiên càng lúc càng lí nhí, bởi vì biểu tình của Đàm Xung có chút không thích hợp, cậu ngập ngừng lên tiếng: “Anh… sao vậy…?”
“Cậu cũng đối với người khác như vậy sao?” Tùy tiện như vậy, thuận miệng liền có thể nhắc đến chuyện giường chiếu.
Kiều Úy Nhiên thiếu chút nữa cắn vào lưỡi: “Em… em như vậy với người khác bao giờ… Rõ ràng… rõ ràng là anh, vừa đối xử tốt với em, nhưng lại không chịu yêu em, còn không từ chối dứt khoát…”
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc yêu thích con trai, em hỏi như vậy, chính tôi cũng không thể xác định. Nếu tùy tiện chấp nhận em, có phải quá vô trách nhiệm rồi hay không?”
Đàm Xung nói một hơi dài như vậy, Kiều Úy Nhiên đột nhiên có cảm giác tội lỗi vì đã bẻ cong một thẳng nam, là cậu làm khó người ta, hiện giờ còn quay sang ăn vạ Đàm Xung.
Vài giây im lặng trôi qua, hai người trầm mặc một hồi. Kiều Úy Nhiên nhịn không được thò tay kéo góc áo Đàm Xung: “Lần trước em thơm anh, anh có thấy phản cảm không?”
Đàm Xung vừa lắc đầu, trên môi đột nhiên nóng lên, xúc cảm mềm mại khiến người ta không kịp né tránh. Kiều Úy Nhiên vừa kiễng chân chạm nhẹ lên môi anh, hôn xong còn đỏ mặt hỏi: “Như thế này thì sao?”
Đàm Xung hơi mím môi, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài: “Kiều Úy Nhiên…”
“Em thật sự rất thích anh…” Kiều Úy Nhiên có chút mất kiểm soát rồi, cậu vắt óc tìm cách nhưng vẫn không thể cùng Đàm Xung tâm ý tương thông.
Trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp của Đàm Xung: “Em thích tôi ở điểm gì?”
“Có thể là bộ dáng rất soái đi, body đẹp… em không biết…” Kiều Úy Nhiên không thể đưa ra một đáp án chính xác, cậu chỉ là cảm thấy Đàm Xung điểm nào cũng tốt, trong mắt người khác anh vô cùng bình thường, nhưng trong lòng cậu anh là độc nhất vô nhị.
Đàm Xung bật cười, Kiều Úy Nhiên nghe thấy, rất sợ Đàm Xung không tin vào tấm chân tình của cậu. Cậu nóng lòng muốn chứng minh tình cảm của bản thân, lại có chút không biết làm thế nào: “Vậy anh nói cho em biết, em làm đến mức độ nào sẽ khiến anh cảm thấy chán ghét…”
Hôn nhẹ lên môi sẽ không chán ghét, lá gan Kiều Úy Nhiên lớn hơn một chút, cậu nhón mũi chân ôm cổ Đàm Xung, môi dán lên một lần nữa. Thời điểm bốn cánh môi chạm nhau, cậu cảm giác Đàm Xung có chút lưỡng lự, thế nhưng vẫn như trước không hề né tránh.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn viền môi anh, sau đó theo khe hở luồn vào trong, chầm chậm xâm nhập mãi cho đến khi đầu lưỡi cậu cuốn lấy đầu lưỡi Đàm Xung.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng nước dính dấp vang lên ướt át. Kiều Úy Nhiên thấp hơn Đàm Xung, hôn một lát cổ chân cũng mỏi nhừ, cánh tay tê rần, toàn thân mềm nhũn. Cậu thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống, khi sắp tuột khỏi cơ thể Đàm Xung…
…thắt lưng bỗng bị ôm lấy gắt gao.
Đàm Xung đáp lại nụ hôn của cậu, anh mạnh mẽ hút lấy môi dưới của Kiều Úy Nhiên khiến nó sưng lên bỏng rát. Bờ môi hai người gắn bó rồi lại tách rời, hai cái trán tì lên nhau.
Kiều Úy Nhiên xấu hổ chết mất: “Anh cuối cùng cũng hôn em rồi…”
“Kiều Úy Nhiên.” Một cảm xúc kỳ diệu trào dâng trong lồng ngực, Đàm Xung không hề chán ghét, thậm chí ôm người trong lòng còn không nỡ buông tay: “Chúng ta thử xem…”
Thử xem là sao, Kiều Úy Nhiên không tin vào tai mình, cậu muốn Đàm Xung biểu đạt rõ ràng hơn: “Thử xem, nghĩa là anh chấp nhận lời tỏ tình của em đúng không?”
“Ừm.” Kiều Úy Nhiên lại tiếp tục giả nai, từng bước ép sát, Đàm Xung không còn lý do để cự tuyệt nữa rồi.
Kiều Úy Nhiên vẫn không tin, cậu sợ Đàm Xung sẽ tìm một cái cớ khác: “Hiện giờ anh là bạn trai của em đúng không?”
“Ừm.” Đàm Xung chưa một mảnh tình vắt vai, không biết trách nhiệm của một người bạn trai bao gồm những gì và phải làm những gì, anh còn lo lắng và bất an hơn cả Kiều Úy Nhiên.
Kiều Úy Nhiên nhào vào lòng Đàm Xung, vùi mặt chôn trong lồng ngực anh, bắt đầu rên hừ hừ.
“Làm sao vậy?” Đàm Xung tìm cách gỡ cậu ra, cậu vẫn không chịu ngẩng đầu.
Còn giải thích đúng tình hợp lý: “Em cứ thích rên rỉ đấy…”
Đàm Xung vòng tay ôm lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ về giống như đang dỗ trẻ con.
Mãi cho đến khi Kiều Úy Nhiên rên mệt rồi, cậu mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em muốn đi tắm.”
“Tôi dẫn em đi.”
“Em không có quần áo.” Lúc nãy soạn đồ ở ký túc, cậu chỉ vơ đại vài món đồ, còn chưa kịp lấy quần áo mới để tắm rửa.
Đàm Xung dẫn Kiều Úy Nhiên tới phòng tắm, sau đó mở tủ quần áo lấy một chiếc áo phông của mình đưa tới.
Bởi vì đi picnic cho nên Kiều Úy Nhiên cẩn thận mang theo khá nhiều quần lót mới, tắm xong cậu tròng lên người chiếc T-shirt của Đàm Xung, ngắm nghía trước gương một hồi, “áo của bạn trai” nha.
Tiếc là không mang điện thoại vào đây, không thể selfie một tấm, sau khi soi gương chán chê cậu mới để Đàm Xung vào tắm rửa.
Hai cái đùi trắng nõn của Kiều Úy Nhiên lộ ra một nửa, cậu ngồi trên sofa đợi Đàm Xung, cầm điện thoại gõ chữ chat chit:
“Tớ và anh ấy chính thức yêu nhau rồi.”
Chưa đợi được tin nhắn hồi âm của Phùng Việt, Kiều Úy Nhiên chợt thấy Đàm Xung bê chậu đồ ra khỏi phòng tắm, bên trong là quần áo đã giặt tay sạch sẽ chuẩn bị đem đi phơi.
Kiều Úy Nhiên nhìn bóng lưng người yêu đang đứng móc quần áo ngoài ban công, nhỏ giọng thì thào: “Thật đảm đang* mà.”
*raw: 贤惠: hiền huệ: chỉ người phụ nữ đức hạnh và hiền hòa
Đợi anh người yêu xong việc quay về đứng trước mặt mình, Kiều Úy Nhiên lại thay đổi sắc mặt: “Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Đàm Xung “ừm” một tiếng.
Kiều Úy Nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước: “Vậy anh ôm em vào phòng được không?”
Lần này Đàm Xung không trả lời, anh lập tức bước tới, cúi người vươn tay bế Kiều Úy Nhiên lên theo kiểu công chúa.