Thầy giáo Lôi nhấc mi, “Đá cung cấp và đá hấp thu phân biệt như thế nào?”
“Đá hấp thu có hấp thu lớn và hấp thu nhỏ, Nặc Nhĩ Tộc có thể thông qua cảm giác để tiến hành điều chỉnh thích hợp, đá cung cấp chia thành bốn loại Thiên Địa Huyền Hoàng, tùy thể chất Hồn Thú Tộc khác nhau, cũng cần những loại đá khác nhau, có Hồn Thú Tộc có kinh mạch có tính sáp nhập, có thể sử dụng hai hoặc ba loại hồn thạch, hồn thạch trên người Hồn Thú Tộc phát ra màu sắc, chỉ có Nặc Nhĩ Tộc có khế ước với Hồn Thú Tộc mới có thể trông thấy.” Ánh mắt âm thanh lúc nói chuyện vô cùng tự tin, nhìn qua giống như đang đọc một đoạn văn.
Chử Thư Mặc nhìn hắn một cái, nhớ tới trước đây trong viện bảo tàng cái túi nhung kia chứa rất nhiều viên đá phát ra hồn lực nồng đậm lại có rất nhiều màu sắc, cái kia chắn chắn mười phần chính là hồn thạch trong truyền thuyết.
“Rất tốt.” Thầy giáo Lôi nâng mắt, nhìn qua là rất hài lòng, “Nặc Nhĩ Tộc ở đây nếu như năng lực bình thường trong bốn loại hồn thạch, có thể nhìn thấy được màu sắc của một loại, có chút tư chất thì có thể thấy được hai loại, học viên ưu tú nhất của nặc nhĩ tộc của chúng ta có thể nhìn thấy ba loại, ta hy vọng sau này các ngươi cũng có thể trở thành Nặc Nhĩ Tộc xuất sắc.”
Chử Thư Mặc mở trừng hai mắt, nói cách khác, những màu sắc trên những viên đá mà hắn thấy, chính là màu sắc của hồn thạch mà thầy giáo nói phải không?
Nhưng mà số lượng màu sắc hồn thạch mà hắn thấy trong túi nhung ngày hôm ấy, căn bản cũng không phải chỉ có bốn màu? Phải đến sáu bảy màu, còn có một ít màu trộn lẫn với nhau, thậm chí rất khó dùng từ ngữ để nói đấy là màu gì, bốn màu này tính là cái gì?
Chử Thư Mặc vừa nghĩ, lại vừa lắng nghe thầy giáo Lôi dạy.
Thầy giáo Lôi dạy vô cùng nhanh, trong lúc dạy còn đưa ra vài tản đá cho bọn họ thử phân biệt, từ đầu đến cuối Chử Thư Mặc đều chú tâm lắng nghe.
Tuy nói hắn vẫn còn rất boăn khoăn việc có khế ước gì đó với Ngu Uyên, nhưng mà việc học vẫn là việc rất quan trọng, nhất là đối với việc tìm một nơi dừng chân sau này, kỹ năng rất quan trọng.
Sau khi khóa học kết thúc, Chử Thư Mặc sắp xếp lại những vấn đề thầy giáo đã giảng, đại khái đã nắm rõ được tình trạng hiện tại của mình.
Hắn thuộc một tộc gọi là Nặc Nhĩ Tộc, dáng vẻ thấp bé, nếu như hắn có thể trở thành Tạp Nhĩ Tộc, sau nửa tuổi hắn sẽ lớn lên, ngoại hình sẽ giống như Hồn Thú Tộc, nhưng mà nếu như sau nửa tuổi hắn không biến đổi, thì hắn sẽ có dáng vẻ như vậy cho đến hết đời.
Việc biến đổi hình thể thầy giáo không nói rõ, việc hắn nhấn mạnh, là có thể nhìn thấy được màu sắc của hồn thạch hay không.
Hồn Thú Tộc cần hồn thạch để trở nên mạnh mẽ, Nặc Nhĩ Tộc cần linh khí của Hồn Thú Tộc để tồn tại, mà chỉ có Nặc Nhĩ Tộc mới có thể phân biệt được các loại hồn thạch, đương nhiên, cũng có lúc sẽ nhận biết sai loại hồn thạch.
Nếu chọn linh tinh, chọn không đúng loại hồn thạch cho hồn thú sử dụng, có khả năng làm cho Hồn Thú Tộc bị bạo phát mà chết.
Mà mục đích tồn tại của học viện, chính là cung cấp cho Hồn Thú Tộc những Nặc Nhĩ Tộc ưu tú nhất, để giảm bớt khả năng Hồn Thú Tộc sử dụng sai hồn thạch gây nên tổn thương không thể chữa trị.
Đây là thiên phú duy nhất của Nặc Nhĩ Tộc, là có thể nhìn thấy ánh sáng trên hồn thạch, không sai, thầy giáo Lôi dạy rằng trên đại lục Thiên Huyền hồn thạch có bốn loại màu sắc, phát ra bốn loại ánh sáng khác nhau, Nặc Nhĩ Tộc có thể nhìn thấy màu sắc của hồn tộc, đều được xếp vào Nặc Nhĩ Tộc có thiên phú.
Những Nặc Nhĩ Tộc này thường xuất thân từ học viện, cũng sẽ được nhiều Hồn Thú Tộc đến đưa đi.
Tuy nói hầu như Nặc Nhĩ Tộc đều có thể nhìn thấy màu sắc của hồn tộc, nhưng trông thấy bao nhiêu, trình độ nhận biết cũng khác nhau, Nặc Nhĩ Tộc thiên phú cao, giá trị sẽ cao hơn, sau khi tốt nghiệp rất nhanh có thể tìm thấy chủ nhân.
Nếu như ở bên cạnh Hồn Thú Tộc mà thể hiện tốt, sẽ được đãi ngộ càng tốt hơn.
Việc này tạo thành mối quan hệ ràng buộc lẫn nhau, hơn nữa còn ràng buộc quan hệ giữ Hồn Thú Tộc và Nặc Nhĩ Tộc cả ngàn năm.
Suy nghĩ thấu đáo xong đầu óc Chử Thư Mặc muốn lệch ra, tạm thời không nói đến khế ước gì đó, nghĩ như vậy, hình như cũng không đúng, nếu Nặc Nhĩ Tộc có thể nhìn thấy ánh sáng của hồn thạch, chỉ cần một Nặc Nhĩ Tộc là được rồi. Cho dù là bố trí phòng vệ, cũng không cần thiết một Hồn Thú Tộc phải có rất nhiều Nặc Nhĩ Tộc?
Bọn hắn dựa vào linh khí để sống, làm như vậy chẳng phải là lấy đá đập vào chân mình?
Không đợi Chử Thư Mặc suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, ánh mắt của hắn nhìn một vòng, sau đó dừng lại trên người Búp Bê đang yên lặng đứng một góc, mở trừng hai mắt.
“Nhất định bọn họ đều nói ta rất ngốc.” Búp Bê đi đến rừng cây nhỏ bên ngoài phòng học, đạp đạp hòn đá nhỏ, bĩu môi, nhìn qua có vài phần không phục, lại càng thêm là mấy phần ủy khuất, thậm chí còn có vài phần sợ hãi.
“Y ê a.” Âm thanh từ sau lưng Búp Bê truyền đến.
Búp Bê sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác, đã thấy Chử Thư Mặc ngồi sau lưng, cách mình chừng hai bước, giang hai tay về phía cô lắc lư, đôi mắt sáng lóng lánh, thấy mình quay đầu lại, vẫn nhìn mình cười cười.
“Tiểu khả ái!” Hai mắt Búp Bê tỏa sáng, nhưng mà qua giây lát liền tối lại, “Ngươi nhất định cũng nghĩ ta rất đần có phải hay không? Thật ra ta đều nhớ những gì thầy giáo nói đấy.”
Chử Thư Mặc dừng một chút, lộ ra biểu tình nghi ngờ.
“Chỉ có một ít đồ vật, lật qua lật lại, sao có thể dễ quên như vậy.” Búp Bê chà chà đôi chân, dừng lại một lát sau, ngồi chồm hổm xuống, “Là ta không muốn nói, thành tích càng tốt, tốt nghiệp càng nhanh, sau đó sẽ rời khỏi học viện ký khế ước với Hồn Thú Tộc, Tiểu tiểu cũng là như vậy, cô ấy giỏi như vậy, nửa tháng trước vừa tốt nghiệp rời đi, có thể, nhưng mới chỉ có nửa tháng…”
Búp Bê nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ, Chử Thư Mặc dừng một chút, dự cảm bất an dâng lên.
“Liền biến mất, hồn thú vật kia nói với học viện cần tìm Nặc Nhĩ Tộc mới qua để thay thế, cũng không nói rõ tại sao.” Búp Bê vùi đầu thật sâu, “Bọn hắn căn bản không xem trùng sinh mệnh của chúng ta, ta, ta tình nguyện chêt vì không có linh khí…”
“Ai ê a!” Đột nhiên Chử Thư Mặc kêu một tiếng, trực tiếp cắt đứt lời Búp Bê nói, sau đó đạp đạp bắp chân, nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
Ai, cô gái tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao lại nghĩ không thông, chuyện sống chết sao có thể nói lung tung như vậy? Phù phù phù thổi đi.
Chử Thư Mặc vừa nghĩ, nghiêm túc nhìn về phía Búp Bê hứ hai cái.
Quay đầu lại nhìn dán vẻ đẫm lệ của Búp Bê, mấp máy miệng nhỏ, duỗi tay ra quơ quơ về phía cô.
Búp Bê hơi sững sờ, sau đó trong nháy mắt hai mắt liền sáng, “Tiểu khá ái muốn ta ôm sao?”
Ừ, Chử Thư Mặc gật gật đầu, tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng dù sao hắn vẫn là đứa nhỏ dù là con trai cũng không phải là chuyện gì to tác, ôm một cái cổ vũ cũng không sao.
Nhưng mà động tác của Chử Thư Mặc không biết chọc đúng vào điểm hưng phấn nào của Búp Bê, trong nháy mắt cô thét chói tai lao về phía trước, sau đó ôm lấy Chử Thư Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên bả vai của hắn.
Chử Thư Mặc còn chưa kịp tỏ vẻ kháng nghị, ánh mắt thoáng nhìn, đã thấy Phỉ Nhĩ ở phía sau tay cầm bình sữa đi về bên này.
Phía trước Phỉ Nhĩ, chính là Ngu Uyên khuôn mặt không có chút cảm xúc đang đứng xem.