Ba liệp báo khác cũng nghe thấy lời La Sâm, Kiệt Lạc xem nhẹ vẫy vẫy cái đuôi, Mạt Sâm thì không chút biểu tình nhìn về phía ba cha con La Kiều, Hi Đạt nằm trên mặt đất lại đột nhiên phát ra tiếng kêu với La Kiều.
Hi Đạt vừa lên tiếng thì cả đám liệp báo đều ngây dại. Tiếng kêu của Hi Đạt vừa phát ra hoàn toàn bất đồng với khi nãy, hàm nghĩa của nó là một loại cầu cứu, chỉ có liệp báo tiến hóa mới hiểu được, nhưng vấn đề là loại tiếng kêu này bình thường chỉ có liệp báo cái có huyết thống mới có thể sử dụng! Là hi vọng đối phương có thể giúp mình cùng xua đuổi liệp báo đực, mà Hi Đạt lại hướng về phía La Kiều mà kêu?
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc đồng thời nhìn qua phía La Kiều, ánh mắt nhìn thế nào cũng tràn đầy quỷ dị.
La Kiều ngây dại, dùng hình thái liệp báo làm ra một động tác có yêu cầu cực cao, vươn móng trước chỉ vào mình, hỏi: “Ngươi gọi ta? Ngươi xác định là đang gọi ta?”
“Đúng, chính là ngươi!”
“Ta là giống đực, ngươi không sợ ta cùng bọn họ thông đồng làm bậy sao?”
Hi Đạt liếc mắt nhìn hai tiểu liệp báo đứng bên người La Kiều, hàm nghĩa vô cùng rõ ràng, trong mắt nó, La Kiều cơ bản không khác gì nó. Về phần quan hệ huyết thống, mùi trên người La Kiều làm Hi Đạt nhớ tới một con liệp báo cái có quan hệ rất thân thiết với nó.
Hi Đạt lâm vào tình thế tuyệt vọng nên chuyện gì cũng có thể thử làm La Kiều bi phẫn không thôi. Sư tử cùng hoa báo dám đùa giỡn lưu manh cậu, ngay cả báo em gái cũng không xem cậu là giống đực, này là đạo lý gì a!
Cậu có thể phẫn nộ với Hi Đạt không a?
Đáp án là, không thể.
Vì thế, cậu tiếp tục bi phẫn.
Trên một nhánh cây sung xa xa, hoa báo đực Mông Đế cười tới lăn lộn, suýt chút nữa đã ngã từ trên cây xuống. Mấy con chồn đất đi ngang dưới gốc cây ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Mông Đế, sau đó trao đổi ý kiến một chút, con hoa báo tiến hóa này rất không thích hợp a!
“Quên đi.”
Mạt Sâm đột nhiên buông Hi Đạt, Hi Đạt vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Kiệt Lạc thất vọng nhìn anh trai, ánh mắt thậm chí có phần ai oán.
“Vì cái gì?” Thật vất vả mới có một liệp báo cái tới, dễ dàng buông tha vậy sao?
“Đừng mất tiền đồ như vậy!”
Mạt Sâm cho Kiệt Lạc một vuốt, nhìn cái mũi Kiệt Lạc, thở dài, biến thành hình người, tìm kiếm cỏ cầm máu bôi lên miệng vết thương Kiệt Lạc.
“Liệp báo cái tiến hóa đâu phải lúc nào cũng có thể gặp a…”
Kiệt Lạc thấp giọng than thở, rốt cuộc nằm úp sấp xuống, không còn tiếp tục dây dưa Hi Đạt.
Hi Đạt xác định Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc thật sự buông tha mình, vì thế lập đứng đứng lên khỏi mặt đất, chạy về phía La Kiều. La Kiều bị nó làm hoảng sợ, thấy ánh mắt Kiệt Lạc nhìn về phía này vô cùng sắc bén cùng đầm đìa nước mắt, em gái ơi, ta cũng coi như gián tiếp cứu ngươi đi? Sao lại dùng ánh mắt tràn đầy thù hận như vậy nhìn ta a?
La Kiều nghĩ thế nào, Hi Đạt không quan tâm, nó đi tới sát người La Kiều, cẩn thận ngửi ngửi, rốt cục xác nhận: “Mụ mụ của ngươi có phải là Sa Mỗ không?”
“A?”
“Sa Mỗ cũng là mụ mụ của ta, gặp ngươi ta thật vui a em trai. Hay là, nên gọi ngươi là em gái? Nếu không thì, đệ muội?” [đệ: em trai, muội: em gái]
Phốc——
La Kiều thực muốn phun máu, trời ạ, ai tới thu thập báo em gái này đi.
Kiệt Lạc nằm úp sấp bên cạnh thấy ánh mắt Mạt Sâm nhìn La Kiều thì bừng tỉnh, khó trách anh trai không có nhiệt tình đối với Hi Đạt, vươn móng vuốt khoát lên đùi Mạt Sâm, nói: “Anh trai, anh có hứng thú với tên tiến hóa kia sao?”
Mạt Sâm nhéo nhéo tai Kiệt Lạc, quay đầu, gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười mỉm mê người, nói với đứa em: “Đúng vậy, thực cảm thấy hứng thú.”
Về phần tên tiến hóa trong miệng anh em bọn họ là ai, La Kiều nên cảm thấy may mắn vì mình không biết.