“Không có được thầy ơi”
Tôi thẳng thừng từ chối rồi thầy cũng quay lên trên bàn lại với nhà trường, lúc ấy con kia cũng lên mà bảo chúng tôi.
“Tụi mày làm bản thuyết trình thì lên mà nói đi”
Nó nói với cái giọng sai bảo, cái cách nói của nó làm tôi phát bực, tôi mở miệng tính nói lại nó nhưng con Nhã bên tôi nó vênh mồm lên mà nói xối xả, nó biết uất ức của tôi, biết lớp này đẩy việc để tôi làm, nhưng cũng có một phần là nó đang tìm chỗ xả giận. Nó nói nhiều lắm nhưng tôi chẳng rõ, tôi không nhớ được cái gì cả nhưng chỉ nhớ rằng con ấy không nói được bọn tôi liền quay về chỗ. Đùa chứ, chuyên văn thì cái gì cũng làm được à? Chúng tôi đi ôn văn nhưng đâu phải thần thánh mà cái gì cũng làm được, cứ kiểu dồn việc cho tôi làm tới lúc có sai sót lại lôi đầu tôi lên chửi rồi thêm lúc giao chỉ giao tôi làm thuyết trình mâm ngũ quả tự nhiên đòi thêm thuyết trình tranh ngay bây giờ? Vì bị nói quá nhiều khiến lòng tôi tức vcđ rồi vừa phát sốt, vừa căn bệnh tim trong người tái phát, tôi cố ngồi ổn định hơi thở vì bệnh tôi là tim co thắt lại xong khiến việc hít thở có chút khó khăn, được lúc thầy đưa bút với giấy bảo tôi vô lớp viết một bản thuyết trình tranh, tôi chẳng còn nói được gì, cầm tạm rồi vô lớp làm cùng cái Duyên và Nhã. Vì đầu tôi đau như búa bổ không thể nghĩ được cái gì, vậy nên hai đứa nó như não của tôi bây giờ vậy, tôi gợi ý từ, hai đứa tự đọc ra một câu hoàn chỉnh cho tôi viết. Được một lúc tôi kiệt sức rồi, cái Duyên cũng đứng dậy ra xin thầy cho tôi về.
“Thầy ơi bạn Thanh Hạ bị sốt, đau đầu, đau tim với khó thở thầy cho bạn ấy về nha thầy”
“Thanh Hạ về rồi thì ai thuyết trình? Cứ để bạn nghỉ trong lớp đi”
Đỉnh điểm của sự vô tâm, các cậu biết không, khi tôi nghe Duyên thuật lại câu chuyện bao thiện cảm của tôi với thầy bay sạch, tôi chẳng ngờ giây phút ấy thứ thầy lo lắng không phải là tôi mà là mấy thứ thuyết trình, vốn dĩ thầy là người ép bọn tôi phải làm thật tốt nhất định phải có giải mà. Duyên nó thấy tội tôi nên hứa với thầy để tôi về thì nó sẽ thay tôi làm thuyết trình thầy mới đồng ý cho tôi về, giây phút ấy mà tôi nghe kể cặn kẽ chắc tôi tăng xông chết ở đó luôn rồi.
…
Tôi thì về nhà và cũng nhắn nhờ Đức Vũ chụp bài cho tôi, lúc nó về thì có chút buồn rep tin nhắn tôi mà bảo
“Hai cái bánh trung thu của tao:((“
Tôi đọc được liền rep nó ngay lập tức
“Mất rồi à”
“Ừ thế mà mày bảo mày uy tín”
“Tao xin lỗi”
Giây phút này tôi chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi nó, tại nó cũng mê bánh trung thu lắm nhưng lại mất hai cái do mang cho tôi mượn. Dù thế tôi có ngỏ lời đền thì nó không lấy, tôi cảm giác làm mất uy tín của bản thân rồi.
…