“Tôi cứ thích đi đấy, người ta càng không muốn bổn tiểu thư đi thì tôi càng phải đi, anh cấm được tôi sao?”
Vương Thiên Bảo bất ngờ xiết chặt lấy tay của Thư Yến.
“Đừng thách thức tôi!”
Vương Thiên Bảo từ lâu đã biết Kiều Như có tình ý với anh ta, suốt ngày chỉ biết bám lấy anh không rời dù có bị đuổi hay bị chửi phiền phức đến thế nào đi chăng nữa cũng không từ bỏ, đột nhiên nói không còn tình cảm gì với anh mà còn qua lại với một người khác làm sao mà anh ta tin được… Nói đúng hơn là có một chút tức giận khi nghe tin này.
“Buông tay cô ấy ra!”
Giọng nói không hề to tiếng, trầm lặng nhưng lại mang một sức nặng đến khó lường.
Vương Thiên Bảo ngước nhìn người đang đứng trước mặt anh ta, khinh bỉ:
“Cậu là ai mà xen vào chuyện của tôi?”
Đường Chính Lâm đút tay vào túi quần, đuôi mắt sắc như dao.
“Là gã đàn ông mà Kiều Như đã bỏ nhà chạy theo suốt nhiều ngày qua.”
Trong mắt Vương Thiên Bảo lại ngôi lên thêm vài phần địch ý:
“À, hóa ra là cái gã xui xẻo đó sao? Tôi không buông ra đó thì cậu làm gì tôi?”
Nói rồi anh ta siết cổ tay của Thư Yến càng mạnh hơn khiến cô cắn răng chịu đựng.
Vương Thiên Bảo vốn chẳng xem ai ra gì cả, phía sau anh ta là một thế lực của gia tộc giàu có, nếu so ra thì nhà họ Kiều vẫn thua kém một bậc, còn về đám học sinh hay giáo viên xung quanh thì lại càng không dám hó hé.
“Á!”
Cổ tay của Kiều Hạ lúc này đột nhiên bị Đường Chính Lâm siết chặt lại giống như cách mà Vương Thiên Bảo siết chặt tay Thư Yến.
Kiều Hạ nhăn mặt:
“Anh làm gì vậy!? Thả tôi ra… Thiên Bảo, giúp em…”
“Cậu càng làm đau cô ấy bao nhiêu thì tôi sẽ càng khiến cô ta đau gắp bội, nếu như cậu cố chấp thì tôi e rằng xương tay của cô ta phải đi nối lại đó.”
“Á… Đau quá… Thiên Bảo, thả tay em gái em ra đi… Đau…”
Vương Thiên Bảo tức giận nhưng cũng không thể để Kiều Hạ bị đau, thế là hắn đành dần dần nới lỏng tay của mình ra.
Mà Thư Yến bắt kịp thời cơ, bị ức hiếp như vậy sao cô có thể nói bỏ qua là bỏ qua được, thế là khi bàn tay anh ta vừa buông ra thì cô liền dùng chân của mình giẫm thật mạnh lên bàn chân của Vương Thiên Bảo sau đó chạy tít vào bên trong xe ở hàng ghế cuối cùng, đưa ra khuôn mặt chọc ghẹo.
“Nói cho anh biết, hôm nay trời vừa tạnh mưa nên đế giày tôi toàn là bùn thôi, hợp với anh lắm.”
Vương Thiên Bảo bị giẫm lên chân nhăn nhó vì đau, trên đôi giày đắt tiền của anh ta cũng bị bẩn một khoảng, tức giận hướng mắt về phía Thư Yến.
“Sắp khởi hành nên tôi không tính toán với cô, chuyện này chưa xong đâu!”
Đường Chính Lâm cũng bỏ tay Kiều Hạ ra, nhếch miệng:
“Có chuyện gì muốn tính với cô ấy thì tìm tôi nhé.”
Nói rồi anh đi về phía hàng ghế cuối cùng nơi Thư Yến đang ngồi, dịu dàng ngồi bên cạnh cô, lại dương ra đôi mắt làm nũng với cô:
“Kiều Như xấu xa! Hôm nay lúc đi cũng không gọi một tiếng, quá đáng quá đi a.”
Thư Yến tựa cằm vào cửa sổ, ngước nhìn ra bên ngoài.
“Tôi bị anh lừa bao nhiêu ngày qua đây này, anh rõ ràng đã khỏi bệnh rồi vậy mà dám giấu nhẹm chuyện này đi, nếu đã khỏi bệnh thì anh tự đến đây được sao tôi phải gọi làm gì.”
Đường Chính Lâm cảm thấy cô gái trước mặt dáng vẻ giận dỗi cũng cuốn hút quá đi.
“Buồn ngủ quá, vẫn chưa ngủ đủ giấc gì cả…”
Nói rồi anh ta mặt dày ngã vào vai của Thư Yến mà ngủ như chưa có chuyện gì, cô đẩy thế nào cũng không chịu ngồi dậy, bất lực thế là cô đành ngồi yên để Đường Chính Lâm dựa vào.
Đúng là không còn ngốc nữa thì cũng không còn nghe lời nữa rồi.