“Chủ kênh này đúng là một người bá đạo, nàng không thích liền kéo đen, kéo đen có nghĩa là gì?”
“Cái này ta biết, bị kéo đen có nghĩa là ngươi sẽ không nhìn thấy được màn trời nữa, cũng không nghe được chủ kênh nói chuyện. Vậy nên, nếu có người không muốn nhìn thấy màn trời thì nói một vài lời hạ thấp đi nữ tử là được.]
“… Ta còn muốn nhìn một chút, người đời sau trông như thế nào. Những người nhìn không thấy, sẽ cảm thấy hối hận đến chết mất.”
“Còn phải nói, ngươi không nhìn thấy những lời nói đó ít đi rất nhiều sao. Vết xe đổ không ít đâu.”
“Nữ tử kia vậy mà được đọc sách hai mươi năm, còn ra bên ngoài làm xông.”
“Nữ tử không có tài mới đức, người đời sau đúng là loạn, hỏng bét. Nữ tử không có dáng vẻ của nữ tử, không biết nam tử đời sau giáo dục như thế nào.” Một vị mặc áo dài xanh, bày bộ dạng là một nam tử trung niên đọc sách sờ chòm râu, cảm thán nói.
“Thôi, lão già cũ kỹ, người đời sau không chỉ chấp nhận việc nữ tử đọc sách, mà còn chấp nhận việc nữ tử làm công ở bên ngoài.” Nữ nhi của chủ quán trà không phục phản bác một câu. Kết quả là bị phụ thân đang chiêu đãi khách nhân trừng mắt.
“Không quy củ, còn không vào bên trong làm việc giúp nương của ngươi.”
Nữ hài không dám tranh luận cùng phụ thân, hầm hừ ném rèm cửa rời đi.
“Lòng người dễ đổi, Khổng Tử từng nói: Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo” Nam tử trung nhìn màn trời rồi gật đầu, cảm thán một câu.
“Ta nói nè, Lý tú tài, ngươi đừng có ở chỗ này chỉ chỏ, sang năm thi hương rồi, không biết ngươi có đậu được không, chúng ta còn đang ngồi xem ngươi đi xóa cái chữ Chuẩn kia đâu.”
“Ha ha ha, đúng vậy, chúng ta chờ đến mức chòm râu đều đã bạc trắng.”
“Nếu ta không đợi được, chỉ có thể để tôn tử nhà ta tiếp tục chờ.”
“…”
Những vị khách trong quán trà đều chế nhạo vị tú tài Lý Chuẩn này, vị trung niên này bị nói đến mức đỏ mặt, vẫy tay hô to: “Có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn.”
Sau đó, liền che mặt chạy trốn.
Những vị khách trong quán trà nhỏ cười ầm lên.
Ngược lại, vị chủ quán trà có chút bận tâm, dù sao, người kia vẫn là người đọc sách, nếu một ngày kia có công danh trên khoa cử, tính sổ với bọn dân chúng như họ chẳng khác nào bóp chết một con kiến cho thỏa thích.
“Ông chủ Tiết đừng có lo, Lý lão tam này, muốn có kết quả trên khoa cử, ta cảm thấy điều này còn khó hơn lên trời. Năm đó, hắn 13 tuổi, đậu đồng sinh, tất cả mọi người đều ca ngợi hắn là thần đồng. Ai ngờ lại là người xem trọng hư vinh. Bây giờ độ tuổi đã đứng mã, vẫn chỉ là một đồng sinh. Đời này chỉ sợ chỉ có như vậy. Lý lão tam sẽ chỉ khi dễ mấy người ngoại thôn như các người. Hôm nay, hắn còn chưa trả tiền trà nữa kìa.”
“Mà thôi, quên đi. Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài mà.” Ông chủ quán trà bày ra vẻ không muốn chọc lấy phiền toái.
Những vị khách khác cũng lắc đầu, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Ở hậu viện, Tiết Hồng ngồi ở một bên, giúp mẫu thân làm việc, một bên nhìn vị cô nương trên màn trời kia. Lần đầu tiên, các nàng nhìn thấy màn trời còn tưởng đó là tiên nữ cùng tiên giới. Hiện giờ, biết đây là người đời sau. Tiết Hồng rất hâm mộ nữ tử tự tin cùng hào phóng kia. Càng xem màn trời, nàng càng cảm thấy hâm mộ, rồi hâm mộ. Đời sau là thế giới như thế nào, lại khoan dung với nữ tử như vậy.
Tính toàn bộ Đại Thanh, những nữ tử suy nghĩ giống Tiết Hồng nhiều đến mức đếm không hết, tuy hiện tại các nàng vẫn bị những tư tưởng áp đặt, có thể vẫn chưa phát hiện ra nội tâm mình biến hóa, nhưng màn trời thể hiện đủ loại, đặc biệt là khi Tinh Mộ xuất hiện, trở thành một hạt giống chói lọi trong lòng các nàng. Chỉ cần Tinh Mộ còn phát sóng trực tiếp, màn trời tiếp tục xuất hiện trên bầu trời Đại Thanh, hạt giống này rồi sẽ nảy mầm.
[Mọi người có định trở về ăn Tết không?]Tinh Mộ nhớ đến điện thoại của mẫu thân đại nhân, hỏi chừng nào thì về nhà.
[Đảng Tứ gia: Phải về nhà, năm ngoái không có về, năm nay dù thế nào cũng phải về nhà ăn Tết.] [Hoa oải hương: Tôi cũng về nhà, nhà có chút xa, chuẩn bị bay trở về, tuy có đắt một chút nhưng chỉ cần ba tiếng rưỡi là tới rồi.] [Hoa Oải Hương, nhà bạn ở đâu thế?] [Hoa Oải Hương: Tỉnh Điền, tôi là người dân tộc Thái.] [Đảng Tứ gia: Oa, vậy mà lại là một tỷ tỷ thuộc dân tộc thiểu số, nhất định là một mỹ nhân.] [Hoa Oải Hương: Là một người bình thường thôi.] [Thải Vân Chi Điền, hồi ở đại học, tôi rất muốn đi du lịch, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội. Sau khi đi làm thì càng khỏi phải nói, cảm giác giống như mình bị nhốt trong tòa thành thị bằng sắt này. Đi ra ngoài vào ngày nghỉ thì người lại đông, không thích hợp với tôi. Không có cách nào, chỉ có thể đi chơi ở những địa điểm du lịch ở thủ đô.]Tinh Mộ thở dài một hơi. Thật ra, cô cũng chẳng phải là một nữ tử có dã tâm, ở lại thủ đô cũng vì một cái duyên. Chỉ là ở càng lâu càng cảm thấy giống như bị giam cầm. Tuy vậy, ba mẹ không cần cô bận tâm, cô cũng không thể khiến ba mẹ bận tâm được. Nếu không làm việc thì tiền đâu mà sinh hoạt, cũng không thể xin cha mẹ tiền được. Cho nên thế giới của người trưởng thành nào có như thơ, chỉ có áp lực sinh hoạt và sự bất đắc dĩ.
[Hoa Oải Hương: Có thời gian thì chủ kênh có thể đến tỉnh Điền để chơi, nhà tôi ở Tây Song Bản Nạp, vào tháng tư hằng năm sẽ có lễ tạt nước rất náo nhiệt.] [Yêu yêu yêu quá: Muốn đi, nếu không thì chủ kênh đi cùng chúng ta đi. Dù sao chúng ta đều ở thủ đô, hẹn thời gian gặp mặt là được.] [Để chờ xem đã, người làm công, thân bất do kỷ.]Tâm Tinh Mộ động đậy, nhưng công ty năm sau lại muốn đưa ra thị trường, sẽ bắt đầu bận rộn nhiều việc, tuy nàng không phải là nhân vật trọng yếu gì, nhưng vẫn sẽ rất bận rộn. Tinh Mộ tự thấy bản thân là một người có đạo đức nghề nghiệp, công việc của nàng không thể giao cho người khác. Cho nên, tuy có thể xin nghỉ đông, nhưng thời gian lại không thích hợp.
[Yêu yêu yêu quá: Hiểu được, người làm công mà, tư bản đều là trên hết.]