Vu Yên Nhi dựa lưng vào thành giường bằng sắt cứng ngắt, cười ẩn ý: “Sớm thôi”
Mới đêm đầu tiên đã ồn ào náo nhiệt bởi bức ảnh Kiến Nhất đăng tải, mấy cô gái nhiều chuyện đến tận khuya mới đi ngủ. Lạ chổ thêm việc giường cứng, Vu Yên Nhi thức giấc sớm đi chuẩn bị trước, vệ sinh cá nhân và thay đồ xong về phòng, vài người cũng đã thức.
Điện thoại trong túi cô rung lên, kiểm tra là Kiến Nhất gọi đến, cô mỉm cười vui vẻ bắt máy: “Ông xã”
“*Em dậy rồi sao? Giọng tươi tỉnh hẳn*”
“Em ngủ không được nên dậy sớm, sửa soạn xong vừa về đến phòng thì anh gọi”
“*Vất vả lắm phải không*?”
Nghe giọng nói dịu dàng của Kiến Nhất, mắt Vu Yên Nhi tự động ứa nước, nghẹn ngào nói: “Không có”
“*Tranh thủ ra sân, anh đợi em*”
Đợi Vu Yên Nhi tắt máy, mấy cô gái liền đến trêu chọc: “Mới sáng sớm người yêu gọi đến rồi sao?”
Vu Yên Nhi chỉ cười không đáp, Mạc Nhiên Nhiên cũng vừa chuẩn bị xong, cả hai cùng ra ngoài trước.
Mặt trời còn chưa lên hẳn, ngoài sân đã rải rác vài người, Vu Yên Nhi cùng Mạc Nhiên Nhiên đến chổ Kiến Nhất và Từ Tuấn Vỹ đang ngồi. Dáng vóc cao ráo, khoát lên quân phục càng có khí chất, không đơn giản Kiến Nhất và Từ Tuấn Vỹ lại nhiều cô gái thích, mọi chuyện đều có lý do của nó.
“Ông xã” Vu Yên Nhi đến cạnh Kiến Nhất nũng nịu.
“Bị lạ chổ nên không ngủ được sao?” Kiến Nhất khẽ mỉm cười nhìn cô mặc quân phục chỉnh tề, vuốt nhẹ lưng cô hỏi han.
“Ừm” Vu Yên Nhi buồn bã gật đầu.
“Nè, hai người tối qua làm sập mạng có biết không, bây giờ muốn làm sập mắt bọn tôi hay sao?” Từ Tuấn Vỹ mới sáng ra đã tràn đầy tin lực, bị đôi tình nhân trước mắt làm cho từ vui vẻ chuyển sang bất mãn.
“Tối qua phòng bọn mình, mọi người vì chuyện đó mà thức đến nửa đêm” Mạc Nhiên Nhiên cười, thành thật nói vào.
Kiến Nhất nhìn Vu Yên Nhi, mắt híp nhẹ nghi ngờ, tính của Vu Yên Nhi anh đã quá rõ, chắc chắn là cô muốn biết có bao nhiêu người thích anh, đặc biệt là trong lớp nên mới bảo anh làm như vậy.
Một lát sau Lý Nhược đến, đi thẳng tới chổ Kiến Nhất, sắc mặt kém như thức trắng cả đêm, nụ cười cô ta gượng gạo: “Hình tối qua là chụp tháng trước cậu đi Úc à?”
“Ừm” Kiến Nhất gật đầu dứt khoát.
“Ghen tỵ thật” Miệng cười nhưng ánh mắt Lý Nhược tràn đầy thất vọng.
Khóe môi Vu Yên Nhi nhếch nhẹ, biểu tình rõ thế kia còn sợ người khác không biết Lý Nhược thích Kiến Nhất hay sao? Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy, Lý Nhược còn bám theo thích Kiến Nhất mù quáng, điều đó đồng nghĩa với việc cô ta muốn khiêu chiến tranh giành.
Nghĩ ngợi rồi Vu Yên Nhi vờ thở dài ảo não, nói vu vơ vẫn không quên đề bạt bản thân: “Kiến Nhất, bạn gái cậu đúng là may mắn, chắc cô ấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang nên mới lọt vào mắt xanh của cậu phải không?”
Biểu cảm Kiến Nhất kiềm chế để không bật cười trước những lời không chút ngượng miệng của Vu Yên Nhi, anh bình tĩnh đáp: “Cô ấy rất bình thường, đa số không bình thường”
Trong khi Vu Yên Nhi còn đang tiêu hóa lời của Kiến Nhất thì Từ Tuấn Vỹ đã cười đến mức ho sặc sụa. Cô ngơ mặt quay sang Kiến Nhất, anh chỉ mỉm cười, trong ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều.