Lý Vũ Hàn ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại, thấy Khang Bất Dịch đen mặt liền bật cười thành tiếng châm chọc: “Đáng đời lắm, cho cái tội thích làm giá”
Khang Bất Dịch chậm rãi liếc sang Lý Vũ Hàn bằng vẻ mặt xem thường, thản nhiên châm biếm: “Không có bạn gái thì đừng mở miệng ra nói chuyện”
“Mày được lắm!” Lý Vũ Hàn cắn răng cam nhịn, Khang Bất Dịch nói cũng không sai, có thể anh không có bạn gái nên mới không hiểu được lý do cậu bạn kiêu ngạo này của mình hay làm cao.
Tuy ngoài miệng nói không nhưng trong bụng Khang Bất Dịch sẽ không cho Du Uyên Nhi cơ hội một mình đến khu huấn luyện tơ tưởng người đàn ông khác, đúng là anh không thích đến những nơi có nhiều khuôn phép trói buộc tự do, nhưng nơi đó có người anh thích muốn đặt chân đến.
Ngay khi Du Uyên Nhi về chổ, Trư Mỹ Nhân ngồi quay người xuống cùng Ái Ái bĩu môi nhìn cô, cả hai đều cho rằng cô bạn ngây ngô này đã bị lún sâu vào biển tình, hở một chút là Khang Bất Dịch, làm gì cũng Khang Bất Dịch.
Bị Ái Ái và Trư Mỹ Nhân nhìn đến sượng người, Du Uyên Nhi e dè hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Bé nhỏ, dạo này mình cảm thấy cậu xách mông theo Khang Bạo Lực hơi nhiều rồi đấy nhé” Ái Ái lên tiếng ám chỉ Du Uyên Nhi kể từ ngày hẹn hò với Khang Bất Dịch liền dính với anh từ lúc lên trường đến lúc tan trường, người bạn thân bao nhiêu năm dài này phải giương mắt nhìn Du Uyên Nhi trọng sắc khinh bạn.
“Không phải, vì mình…”
“Thôi đi” Trư Mỹ Nhân ngắt ngang lời muốn biện hộ của Du Uyên Nhi, cô phàn nàn: “Mấy người có người yêu thì bạn bè thân thiết bên cạnh cũng trở thành kẻ vô hình”
Nụ cười trên môi Du Uyên Nhi trở nên gượng gạo, cô khổ tâm giải thích: “Mình không có, mình thật sự có việc với cậu ấy mà”
“Được rồi, tạm chấp nhận lời dối lòng của cậu” Ái Ái cố tình làm khó, thấy mặt Du Uyên Nhi bí xị liền lén lút cùng Trư Mỹ Nhân cười thầm đắc ý, cô bạn ngốc nghếch này của cô bị trêu bao nhiêu lần vẫn không phân biệt đâu là đùa đâu là thật, nay rơi vào tay Khang Bất Dịch lại càng khiến người bất an.
Buổi trưa xuống nhà ăn ăn trưa, thần ăn Trư Mỹ Nhân bao giờ cũng nhanh nhẹn vừa reng chuông đã chạy ào xuống nhà ăn giành đồ ngon trước, Du Uyên Nhi và Ái Ái cũng vội vã chạy xuống xếp hàng trước khi món ngon bị giành hết.
Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt, Du Uyên Nhi chỉ canh mỗi sườn non xào ớt ngọt, nhìn hàng dài phía trước trong lòng không khỏi thấp thỏm lo bị người ta lấy hết. Du Uyên Nhi nóng lòng nhướng người kiểm tra mâm sườn non đã sụt giảm bao nhiêu phần, trong bụng không ngừng cầu mong còn đủ cho đến lượt cô.
Hàng dài dần ngắn lại, mâm thịt sườn trước mắt Du Uyên Nhi chỉ còn một ít, nếu người nam sinh đứng ngay trước cô chọn sườn thì cậu ta là người được ăn phần cuối cùng.
Nam sinh đứng trước Du Uyên Nhi tâm tình phấn khởi vì giành được phần sườn cuối cùng, cậu ta cao giọng dõng dạc nói: “Cho con sườn đi ạ”
Bên cạnh bỗng “Rầm” một tiếng, cậu nam sinh cứng nhắc xoay đầu nhìn sang phát hiện Khang Bất Dịch đang đứng ngay bên cạnh, còn nhìn cậu ta với biểu cảm muốn động thủ, cậu ta hiểu ý liền đổi sang món khác rồi chạy đi.
Ngay khi Khang Bất Dịch xuất hiện, những người xếp hàng đều vội tránh đi, anh không cần làm gì họ cũng đã tự động nhường chổ cho anh, những người phát thức ăn nhìn thấy anh thì tay cầm mui cũng bất giác run lên.
Phần sườn cuối cùng vẫn còn, Khang Bất Dịch đứng ở hàng bên cạnh không có ý giành với Du Uyên Nhi, cô vui mừng bước lên lấy phần sườn. Cứ ngỡ may mắn nắm chắc trong tay, không ngờ cô vừa lấy xong thì anh trực tiếp cướp luôn cả mâm cơm của cô bỏ đi với phong thái vô cùng nghênh ngang.
Du Uyên Nhi vẫn luôn cho rằng Khang Bất Dịch khi nãy nhường cô, nhưng thực chất anh lười lấy nên mới đợi cô lấy xong liền cướp đi, hại cô mừng hụt lại phải còn đi lấy phần khác.