Ngươi có chắc hắn đơn thuần chỉ là một tổng tài kinh doanh dịch vụ hay không?
[ Thiết lập nhân vật chính là như vậy, không thể thay đổi.]Mọe, ngươi nhìn xuống… có thấy khác gì hai đại bang phái đánh nhau hay không?
[…] Nó xin phép không nêu ý kiến. [ Ký chủ, mau nắm chắc thời cơ cứu người.] Để ý mấy thứ linh tinh khác làm cái gì.Đánh nhau lớn như vậy.. còn có vũ khí nóng… trẫm nhảy xuống không phải sẽ thành tổ ong hay sao? Trẫm rất tự biết lượng sức đó.
[ Ký chủ có thể mà! Cố lên.] Nó chính là một hệ thống cực kì yêu nghề, cổ vũ ký chủ, nó rất thành thục.…
Xét thấy không thể lấy được thêm sự trợ giúp nào của hệ thống, Cẩm Lý đành cắn răng, tính toán… nhảy qua hai bức tường, đáp xuống đất.
” Ai.” Bạch Yến khiếm sợ giương súng về phía Cẩm Lý, xung quanh đã không còn ai.
Những người còn lại đều đã chạy đi mở đường… hiện tại mà gặp đánh úp sẽ rất nguy hiểm, bên cạnh tổng tài chỉ còn một mình y mà thôi.
” Tôi là Bác sĩ.” Cẩm Lý giữ vững trọng tâm, từ từ đứng lên, thẻ ngành từ lúc nào đã được anh đưa ra.
Bạch Yến:”…”
Kinh Bắc:”…” Kẻ này làm sao lại chạy được tới đây rồi? Rốt cuộc y là ai?!
” Anh có biết trèo tường không?”
“Hả… a… biết.” Bạch Yến ngây ngốc trả lời.
” Vậy tôi dẫn anh thoát khỏi đây trước.” Cẩm Lý bước nhanh tới, dễ dàng bế bổng Kinh Bắc ra khỏi xe lăn, rút từ trong túi là một đoạn dây thừng, dễ dàng cố định Kinh Bắc phía sau lưng.:” Tôi nói anh bám thật chắc, rơi ra là tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Dứt lời, Cẩm Lý đã nhanh nhẹn nhảy lên bước tường bên cạnh, tránh khỏi tầm quan sát của đám người đang đánh nhau bên kia, vụt biến mất.
Bạch Yến trải qua huấn luyện, thân thủ tốt nhất trong nhóm người, vậy mà lúc đuổi theo Cẩm Lý cũng có chút khó khăn, mấy lần suýt chút nữa bị Cẩm Lý bỏ lại đằng sau. Y đối với con người tự xưng là bác sĩ này càng thêm tò mò.
Y nhận ra, đây chính là người hôm trước tổng tài muốn điều tra, thông tin về người này cũng rất dễ tra… cực kì đầy đủ, vốn phải là một bác sĩ bình thường mới đúng!!! Thân thủ làm sao có thể tốt như vậy!
Cẩm Lý đưa người ra đường lớn, vẫy taxi, lưu loát nhét người vào bên trong, chính mình cũng ngồi bên cạnh, vừa đúng lúc Bạch Yến chạy tới, ngồi ở vị trí ghế phụ.
” Ba người đi đâu?” Bác tài xế hỏi.
” Tập đoàn Kinh thị”/ ” Bệnh viện trung tâm.” Dường như cùng một lúc, Cẩm Lý và Bạch Yến đều nói ra địa chỉ.
Tài xế taxi mờ mịt. Không khí trong xe cực kì quỷ dị.
” Đến bệnh viên trung tâm.” Kinh Bắc lên tiếng, giải tỏa áp lực vô hình trong xe.
” Nhưng tổng…”
” Không sao, ta cũng định tới bệnh viện trung tâm.”
” Dạ.” Bạch Yến cung kính vâng lời.
Cẩm Lý nhìn một chủ một tớ đối thoại, bĩu môi:” Kinh Bắc, anh đúng là chúa phiền phức.”
Tay không tự chủ mà đưa lên, nắm lấy má Kinh Bắc, dùng sức véo một cái.
” Khụ khụ.”