Phong Lăng hẳn là Trọng Thiên Môn thiếu chủ, Trọng Thiên Môn đến từ chính quốc gia nào Đường Long cũng không rõ lắm nhưng có nên không quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng hẳn không phải là thuộc về Nhật Nguyệt Đế Quốc. Giờ Trọng Thiên Môn thiếu chủ Phong Lăng lại biến thành nữ nhân hơn nữa hành nghề gái điếm làm cho Đường Long bắt được đầu mối.
– Quả nhiên, Từ Thiên Nhiên đúng là thông minh khi giam nhốt người ở nơi như vậy.
Đường Long khi gặp Phong Lăng liền thử thăm dò liền thấy được biểu hiện của hắn nên Đường Long xác định những người bị nhốt chắc chắn là ở phụ cận, thậm chí là ở trong thanh lâu. Đường Long tuy rời đi nhưng Tinh Thần Lực vẫn tập trung ở trên người Phong Lăng để quan sát động tĩnh.
Mãi cho đến đêm khuya, làm nầy phồn hoa đường cái cửa hàng cửa cũng rối rít đóng cửa, lão bảo Phong Lăng mới một lần nữa trở lại nhà kia giá hạ phộc trong nội viện, rất nhanh mê người màu hồng phấn ánh đèn dập tắt, hết thảy tựa hồ cũng tiến vào yên tĩnh. Thời gian không lâu, giá hạ kỹ viện cửa hông đột nhiên mở ra một đạo khe hở, một cái thấp lè tè thân thể từ bên trong chui ra. Phong Lăng như cũ là nùng trang tươi đẹp bôi bộ dạng nhưng lúc này trên người kia vật hồng xứng lục đại hoa áo đã không thấy, đổi một thân tương đối mộc mạc áo vải, hắn đầu tiên là ngó dáo dác hướng ra phía ngoài nhìn một chút sau đó mới lặng lẽ chạy ra ngoài, hướng một cái phương hướng nhanh chóng đi bộ đi.
Giấu diếm ở trong bóng tối Đường Long đã ở một thời gian cũng động, lặng lẽ đuổi theo bước nhanh đi nhanh Phong Lăng nhưng thủy chung cùng hắn vẫn duy trì mấy trăm thước khoảng cách. Phong Lăng đại khái đi một khắc đồng hồ sau, ở một chỗ đỉnh nhọn kiến trúc trước mặt ngừng lại. Tòa kiến trúc này vẻ ngoài lộ ra vẻ có chút đổ nát cũng không có bất kỳ biểu thị, cửa khép hờ. Phong Lăng khi đến đây liền đưa tay đẩy cửa vào.
Đường Long Tinh Thần Lực vẫn bám ở trên người Phong Lăng, vào lúc này hắn phát hiện bên trong có ẩn chứa cường đại tinh thần ba động. Đường Long dùng Không Gian Bích để ẩn thân sau đó đi tới tòa kiến trúc này hờ khép trước cửa, xuyên thấu qua khe cửa vào bên trong nhìn trộm. Đột nhiên, từ bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết mà Đường Long phát giác cổ tinh thần ba động thu liễm. Đường Long bắt lấy thời cơ lách mình chui vào.
Khi vào trong thì Đường Long thấy xung quanh là đại sảnh tối đen như mực, cậu lần theo tiếng kêu thảm thiết đi theo thấy được cảnh tượng kinh hoàng. Phong Lăng lúc này đã bị treo ngược ở này tròn sảnh ngay giữa, phía dưới đứng một cái toàn thân bao phủ ở hắc bào trong trên người không ngừng hướng ra phía ngoài tản mát ra màu đen sương mù người, trong tay cầm một cây cốt tiên, đang đang không ngừng quật thân thể của hắn mà ở cách đó không xa trong góc, còn có mấy người vóc người mập mạp mặt người sắc xám trắng co rúc ở nơi đó, không biết sống chết.
– Tà Hồn Sư vẫn là Tà Hồn Sư, các ngươi đều đáng chết cả.
– Người nào?(Tà Hồn Sư)
Đường Long thấy mình bị phát hiện cũng không ẩn dấu, hắn từ Không Gian Bích bước ra ngoài đồng thời đưa tay bóp nát ngọc thạch trong tay. Cùng lúc đó, tại tửu điểm thì Long Tiêu Dao cùng mấy vị Phong Hào Đấu La khác đều nhận được tin tức, bọn họ đồng loạt đứng người lên chuẩn bị phi thân đi.
– Long tiền bối, có chuyện gì sao?(Hoắc Vũ Hạo)
– Đường Long đã tìm được vị trí rồi, không biết là nơi giam giữ mọi người hay là Tà Hồn Sư. Có điều, Truyền Tin Thạch vừa bị Đường Long bóp nát.(Long Tiêu Dao)
– Các ngươi ở lại đây tiếp ứng, bọn ta rời đi sẽ quay lại.(Diệp Tịch Thủy)
Đường Long vừa hiện thân liền thừa nhận trọng đại đả kích nhưng cậu dùng Thần Lực tạo thành bình trướng thủ hộ được. Nữ Tà Hồn Sư ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng không tiếng động thét dài. Làm một tiếng này thét dài phát ra trong nháy mắt, chu vi vài trăm thước trong phạm vi là bầu trời bao la thế nhưng cũng bóp méo.
– Không tệ đâu.
Ngang
Đường Long đồng dạng ngửa mặt lên trời thét dài, một tiếng long ngâm vang lên làm cho Nữ Tà Hồn Sư đại não phảng phất cũng muốn nổ bung dường như đau nhức trong nháy mắt tê dại linh hồn của nàng.
– Đi chết đi! Chú Oán!(Nữ Tà Hồn Sư)
– Có ta ở đây, đừng có mà càn rỡ.(Diệp Tịch Thủy)
Diệp Tịch Thủy xuất hiện liền thao túng Tử Thần Tháp hướng Nữ Tà Hồn Sư va đập tới. Nữ Tà Hồn Sư bị Tử Thần Tháp một cú va đập liền kêu đau bay ra ngoài, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
– Đừng có giết nàng, chúng ta cần thông tin từ nàng.(Long Tiêu Dao)
– Ta biết rồi.(Diệp Tịch Thủy)
Diệp Tịch Thủy thao túng Tử Thần Tháp hướng Nữ Tà Hồn Sư thả ra Tử Thần Chi Quang, Nữ Tà Hồn Sư trúng chiêu thì trong cơ thể Hồn Lực lập tức bị phong cấm. Kế tiếp, trận đấu nghiêng về một bên. Diệp Tịch Thủy kéo theo Nữ Tà Hồn Sư trọng thương tới trước mặt mọi người mà những Tà Hồn Sư bị những người khác xuất thủ trấn sát.
– Vũ Hạo, cạy mồm nàng để moi thông tin giao cho ngươi.
– Haha, nghĩ moi thông tin từ ta? Các ngươi không có cửa đâu.(Nữ Tà Hồn Sư)
– Để xem ngươi mạnh miệng tới đâu?
Hoắc Vũ Hạo dùng đến Đệ Tam Võ Hồn của mình từ miệng Nữ Tà Hồn Sư moi ra thông tin.
– Đã có thông tin từ nàng, chúng ta rúi lui trước.(Hoắc Vũ Hạo)
– Được.
Đường Long cùng mọi người rút lui đồng thời đưa Phong Lăng bị giam giữ ở đây đưa đi. Một khắc đồng hồ sau, đại lượng quân đội phong tỏa lúc trước phát sinh chiến đấu khu vực nhưng bọn họ có thể tìm tới cũng chỉ có một mảnh hư vô.
– Tình huống thế nào?(Đội trưởng)
– Thuộc hạ cũng không biết là tình huống làm sao.(Thủ hạ)
– Đánh rắm, mới vừa rồi toàn thành cũng thấy được, trên bầu trời kia khổng lồ tâm hình dạng là chuyện gì xảy ra? Thiên tượng tại sao phải đột nhiên biến hóa? Ngươi thế nhưng nói cho ta biết không có chuyện gì? Ngươi có biết hay không kia ba trời cao dò xét hồn đạo khí chi phí có bao nhiêu?(Đội trưởng)
– Cho ta điều tra rõ ràng khu vực xung quanh.(Đội trưởng)
Dù quân đội Nhật Thăng Thành có điều tra thế nào cũng không tìm ra manh mối, nhóm Đường Long hành động quá mau lẹ cũng như quét dọn chiến trường không để lại dấu vết. Ngoài Phong Lăng thì không ai còn sống sót cả., Phong Lăng được mang về được Hòa Thái Đầu cùng Từ Tam Thạch thay phiên nhau canh giữ.
– Tam sư huynh, Phong Lăng thế nào rồi?(Hoắc Vũ Hạo)
– Tên kia… khụ khụ. Ta không biết nói thế nào.(Từ Tam Thạch)
– Không thể không nói, cái kia Tà Hồn Sư quá biến thái. Phong Lăng đã hoàn toàn phế đi. Trên người hắn trúng cường lực nguyền rủa loại hồn kỹ còn bị thiến. Hơn nữa không biết bị uy loại thuốc nào, bộ ngực đã trổ mã dường như giống nữ nhân. Nam không nam, nữ không nữ.(Từ Tam Thạch)
– Chẳng lẽ không có cách sao?(Hoắc Vũ Hạo)
– Sư phụ ngươi đang tìm cách chữa cho Phong Lăng.(Từ Tam Thạch)
Kỳ thật, Đường Long muốn chữa cho Phong Lăng dễ như trở bàn nhưng trước kia Phong Lăng cho cậu ấn tượng không tốt khi dám trêu chọc những nữ hài nên Đường Long mãi chưa có chữa trị.
– Nhị sư huynh, Phong Lăng thế nào?(Hoắc Vũ Hạo)
– Vẫn còn là si ngốc ngơ ngác.(Hòa Thái Đầu)
Hoắc Vũ Hạo đi tiến gian phòng, khi hắn thấy Phong Lăng bộ dạng cũng không khỏi một tiếng thở dài.
– Phong Lăng không còn cách chữa trị sao, sư phụ?(Hoắc Vũ Hạo)
– E là rất khó, để hắn từ nữ nhân thành nam nhân thì ta còn làm được nhưng trí não của hắn hằng ngày thụ Tinh Thần Lực tra tấn đã để trí não hư hại, khó chữa trị. Dù có chữa trị vẫn thành ngu ngốc thôi.
– Phong Lăng, ngươi biết những người bị giam giữ ở đâu không?(Hoắc Vũ Hạo)
– Ta… Ta…(Phong Lăng)
– Không sao, không nên gấp, ngươi từ từ nghĩ, từ từ nhớ lại.(Hoắc Vũ Hạo)
Dưới sự dò hỏi của Hoắc Vũ Hạo và Đường Long dùng nhu hòa Tinh Thần Lực ổn định tâm thần của Phong Lăng thì mọi người đạt được tin tức hữu dụng.
– Bọn họ bị nhốt ở thủy lao.(Phong Lăng)
– Thủy lao?(Hoắc Vũ Hạo)
– Đúng vậy, thủy lao ở thành nam thành tường ngoài sông đào bảo vệ thành phía dưới, dẫn sông đào bảo vệ thành nước xây dựng, mỗi người cũng tắm ở trong nước, tất cả mọi người rất suy yếu.(Phong Lăng)
Đường Long nghe xong chợt hiểu rõ vì sao mình tìm hai ngày vẫn không thấy vị trí nhốt ở đâu.
– Có bao nhiêu người tạm giam? Cũng là Tà Hồn Sư sao?(Hoắc Vũ Hạo)
– Ta cũng không biết có bao nhiêu người tạm giam nhưng bị Tà Hồn Sư bắt đi một chút, giống như ta chính là bị nắm đi người một trong. Bắt ta cái kia Tà Hồn Sư đã giết nhiều cái người còn có mấy người tự sát.(Phong Lăng)
Trạng thái con tin từ Phong Lăng thu được làm cho Hòa Thái Đầu với Từ Tam Thạch tưởng tượng càng kém, đối với cứu viện khó khăn tăng thêm rất nhiều.