“Được không?”
Đó chính là hi vọng cuối cùng của Đinh Phong Thành.
Cho dù có chết, anh ta cũng sẽ không chết trước mặt bài vị của tổ tiên, vậy thì đến lúc xuống suối vàng làm sao anh ta có thể gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh
Lúc này, trong lòng Đinh Phong Thành lạnh như tro nguội, lặng ngắt như tờ.
Nhưng mà hướng phát triển sự việc lại nằm ngoài dự đoán của anh ta, đám người này không dẫn anh ta đi, cũng không dùng sức mạnh với anh ta.
Ngược lại, bọn họ đồng loạt quỳ xuống dập đầu ba cái với Đinh Phong Thành.
“Cậu Đinh, chúng tôi xin lỗi.”
Cái quỳ này làm Đinh Phong Thành ngơ ngác hoàn toàn, thậm chí còn đang nghi ngờ có phải là mình nằm mơ không.
Anh ta sống đến bây giờ, cho đến nay đều bày ra dáng vẻ đáng thương, xin lỗi người khác, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à, lại có người đến chủ động xin lỗi anh ta.
Quan trọng nhất là đám người này còn là những người có thủ đoạn mạnh bạo.
Theo lý thì không nên.
Anh ta hoảng sợ nói: “Không, không cần phải như vậy đâu, mọi người đứng lên đi.”
Lần đầu nhận lễ lớn như thế, ngay cả Đinh Phong Thành cũng thấy chột dạ.
Hài hước nhất chính là đối phương còn không chịu đứng dậy.
Người dẫn đầu thành khẩn nói: “Không, chúng tôi không thể, dù sao cũng là do chúng tôi làm sai trước, là do chúng tôi cố tình gây sự ép buộc anh rời khỏi nhà họ Đinh, chúng tôi không đúng. Không còn gì để nói, chúng tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi, xin anh hãy cho chúng tôi quỳ gối sám hối trước từ đường nhà họ Đinh, chỉ có như vậy thì chúng tôi mới yên tâm.”
“Ách…”
Đinh Phong Thành gãi gãi đầu: “Nếu như các người muốn quỳ, vậy thì cứ quỳ đi.”