Bọn chúng dường như rất sợ lửa.
Càng lúc càng có nhiều Hắc Nham thú chú ý đến bên này, nhanh chóng xông đến.
Đám người Dư Phong dốc hết sức lực cũng không ngăn cản được sự gia tăng của đám thú, huống hồ trong đám Hắc Nham thú này còn có mấy con cấp bảy.
Yêu thú bậc bảy ngang hàng với võ giả Thánh Vương Cảnh. Trong đó có hai con Hắc Nham thú bậc bảy đang vây lấy Dư Phong, mấy con khác lần lượt xông đến những võ giả đang bảo vệ Vũ Y, khiến họ phân thân không kịp.
Những vòng tròn trên tay Vũ Y bộc phát ra hỏa khí càng mãnh liệt hơn, tấn công vào một con Hắc Nham thú bậc bảy đang khí thế hung hãn lao đến, ánh lửa bập bùng bắn tung tóe, đám Hắc Nham thú kêu gào đau đớn lùi lại, nhưng không bị giết chết.
Hắc Nham thú da dày thịc béo, sức phòng ngự rất mạnh, Vũ Y có thể giết chết những con bậc năm sáu nhưng không có cách nào khiến Hắc Nham thú bậc bảy toi mạng trong một khoảng thời gian ngắn.
Bị ngọn lửa công kích, con Hắc Nham thú đó dường như trở nên tức giận vô cùng, mở rộng cái miệng như chậu máu, trong miệng đầy những cái răng lộn xộn không quy tắc, mơ hồ còn có thể thấy chất dịch ăn mòn màu xanh đọng trong khoang miệng.
Nó nấp sau mấy con đồng bọn khác, nhân lúc Vũ Y đang bận rộn chân tay, lao đến cắn lấy eo nàng.
Chỉ cần cắn trúng lần này thì với sức kìm của Hắc Nham thú và chất dịch ăn mòn, Vũ Y không chết cũng trọng thương.
Nàng thấy rõ nhưng không có cách nào chống đỡ.
Đám người Dư Phong mắt cũng như muốn nứt ra, nhưng không cách nào rút tay viện trợ được.
Một nỗi tuyệt vọng dâng trào trong lòng. Vũ Y vẻ mặt buồn bã, mắt trân trân nhìn con Hắc Nham thú bậc bảy đang nhằm đến cắn mình, không thể làm gì được.
Chính vào lúc này, một giọt hào quang sắc vàng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng. Sự xuất hiện của ánh hào quang ấy không hề có dấu hiệu, một chút dấu tích cũng không có. Khoảnh khắc ánh sáng đó xuất hiện đã hóa thành một thanh trường mâu, thân mâu truyền đến dao động năng lượng ghê rợn. Sức mạnh của năng lượng ấy khiến mặt tất cả mọi người đều biến sắc.
Thanh trường mâu lấy thế sét đánh, hướng đến con Hắc Nham thú bậc bảy đang há lớn miệng, đập một nhát vào đầu nó để lại một vết lõm lớn, khiến cả cái đầu nó vỡ nát.
Thanh mâu màu vàng dư thế không giảm, liền đánh qua mười con Hắc Nham thú oai phong. Đám thú da dày thịt béo ấy không con nào có thể tránh được đòn công kích của nó. Bất luận là bậc năm hay sáu lần lượt biến thành một đống sương máu, biến mất trước tầm mắt mọi người.
Dư Phong trợn mắt há mồm, quên mất là bản thân mình đang nguy hiểm, ngơ ngác nhìn thanh trường mâu đang nhanh chóng tiến gần đến mình, trong lòng chợt lạnh ngắt.
Y nghĩ mình chết chắc rồi.
Nhưng điều khiến y kinh ngạc là thanh trường mâu màu vàng đó dường như có linh tính, xông đến trước mặt y rồi trong giây lát chuyển hướng, xẹt sát qua thân thể y rồi nuốt lấy con Hắc Nham thú phía sau lưng y.
Một đám người mù tịt chung quanh, tất cả đều không hiểu ra sao, không biết cây trường mâu màu vàng này là ai làm ra.
Vũ Y kiếm tìm khắp nơi. Vốn dĩ cục diện là tất sẽ phải chết lại được cây trường mâu vàng này hóa giải khiến nàng tránh được một kiếp nạn, trong lòng hãy còn sợ hãi nhìn xung quanh, trên gương mặt còn đầy nghi hoặc.
Nàng muốn tìm ra chủ nhân của thanh trường mâu này. Nàng vốn không hề biết trong đám thủ hạ của mình lại vẫn còn một nhân vật lợi hại như thế, chỉ là một thanh mâu như vậy là đủ để khiến thủ hạ đó trở thành chủ lực của gia tộc.
Không ngờ Vũ Y lại có võ giả có giá trị cỡ này.
Nàng tìm hồi lâu cũng không phát hiện ra người nào khả nghi, bỗng nhiên nàng nhìn thấy ở một chỗ nào đó trên chiến hạm, Dương Khai đứng sau cửa sổ. Dương Khai nhìn nàng vẫy hai tay, không biết là đang nói điều gì. Tuy nhiên từ vẻ mặt lo lắng và khẩu hình của hắn, Vũ Y vẫn suy ra là hắn đang cổ vũ cho người của mình.
Vũ Y lắc đầu, không quá chú ý đến Dương Khai, vừa liên hợp với đám người Dư Phong phát lệnh hướng đến tấn công Hắc Nham thú lần nữa, vừa lén lút quan sát cây trường mâu kia.
Từ sự xuất hiện kỳ lạ của cây trường mâu màu vàng này, chiến cục dường như chuyển biến.
Nhũng võ giả vốn rơi vào thế bất lợi như chẻ tre, lại càng liều mạng thôi thúc sức mạnh, dần dần vãn hồi được thế cục xấu.
Thanh trường mâu màu vàng di chuyển giữa chiến trườngmâu, như có tính mạng, đôi mắt của riêng nó, mỗi lần tấn công đều giết chết vài con Hắc Nham thú, mỗi một lần đột kích, đều có thể cứu được tính mạng của một vài võ giả, nắm bắt thời cơ rất tốt.
Tất cả mọi người đều phát hiện ra thanh trường mâu vàng kỳ lạ này, nhận thức được sự dũng mãnh của nó, người nhanh trí nấp đằng sau bắt đầu săn giết lũ Hắc Nham thú bị thương. Vũ Y cũng rất thông minh, quyết định thật nhanh, hạ lệnh sai mọi người theo sát sau thanh trường mâu tấn công. Thanh mâu kiên cố này, có nó đi trước mở đường thì đám Hắc Nham thú bị giết chết sạch cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Những con Hắc Nham thú nhảy lên chiến hạm dần dần đã bị xử lý sạch sẽ. Đám Hắc Nham thú dường như cũng phát giác ra được sự uy hiếp từ thanh mâu, bèn hội tụ lại một chỗ nhìn về hướng bên này như hổ rình mồi, lại không dám tùy ý tiến lên tấn công.
Vũ Y cũng giơ tay ra hiệu bảo mọi người nghỉ ngơi giây lát.
Người của bọn họ thực sự quá ít, bầy Hắc Nham thú vẫn còn mấy trăm con, ngang nhiên xông lên tấn công nhất định sẽ có thương vong.
Cục diện trong một chốc đã cầm cự được rồi, đám Hắc Nham thú sợ hãi không dám lao lên trước. Đám người Vũ Y cũng án binh bất động.
Cục diện vẫn do thanh mâu đánh phá, cũng không biết là chuyện thế nào mà trên thanh mâu bỗng nhiên truyền ra dao động năng lượng khiến người ta kinh ngạc. Thanh mâu vốn chỉ dài ba trượng trở nên dài và to, trong nháy mắt biến thành cây cột dài năm mươi trượng.
Thanh mâuo đó nhoáng một cái đột nhiên biến mất trước tầm mắt của mọi người, giống như chưa từng tồn tại.
Trong lúc tất cả mọi người tìm kiếm tung tích thanh mâu lớn ấy, tại vị trí bầy Hắc Nham thú tập trung, một hào quang kim sắc chợt bùng tỏa. Ánh hào quang đó bao trùm lấy bầy thú, rất nhiều con yêu thú bậc năm bậc sáu biến mất trong giây lát, bị đốt cháy không còn hình dạng. Đến cả Hắc Nham thú bậc bảy cũng bắt đầu vật lộn kêu gào, trên người chảy đầy máu.
Kim quang biến mất, đám Hắc Nham thú bị diệt bớt đi rất nhiều. Ít nhất có mấy chục con Hắc Nham thú chết trong kim quang đó.
Những con còn sống sót không dám nán lại nữa, mà chạy té khói dưới sự dẫn đầu của mấy con yêu thú bậc bảy..
Đám võ giả kinh ngạc đứng nguyên chỗ, đến khi tận mắt chứng kiến Hắc Nham thú biến mất khỏi không gian không thấy đâu nữa mới hò reo lên. Trên mặt mỗi người đều tràn đầy niềm vui hoan hỉ vì sống sót qua kiếp nạn.