Xong chuyện, Diệp Thành phủi tay đi về một hướng.
Ba canh giờ sau, Diệp Thành lại xuất hiện ở thành cổ Hỗn Long.
Lúc này đêm đã về khuya, thành cổ Hỗn Long hỗn loạn cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Diệp Thành không nghĩ nhiều, mặc một chiếc áo choáng đen rồi lẩn vào không gian hư vô, sau đó lẻn vào hang ổ của Chính Dương Tông: Thương Long Cổ Các.
Thương Long Cổ Các về đêm rất yên tĩnh, không có một bóng người.
Diệp Thành đi loanh quanh một vòng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này hắn mới khởi động Tiên Luân Nhãn.
Tìm một tuần mới phát hiện ra huyền cơ của Thương Long Cổ Các, bên trong có giấu một thế giới nhỏ, thậm chí hắn có thể nhìn thấy bên trong thế giới nhỏ ấy có hai người đang đứng, một người là Nam Cung Thương, một người là Dương Viêm.
“Thu thập được nhiều thế này, lần này về chắc chắn chưởng giáo sẽ rất vui”, Dương Viêm gom vài túi đựng đồ lại với nhau, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
“Chúng ta đã ở đây lâu quá rồi, cũng nên về thôi”, Nam Cung Thương nhẹ nhàng vuốt râu.
“Các ngươi không cần về đâu”, Nam Cung Thương vừa dứt lời, cánh cửa thế giới nhỏ trong không gian đã bị Diệp Thành đạp ra.
“Kẻ nào?”
Nam Cung Thương và Dương Viêm đột nhiên quay lại hét lớn.
Diệp Thành chẳng quan tâm, hắn chỉ vặn vẹo khớp cổ rồi nhìn hai người với vẻ hứng thú: “Đưa túi đựng đồ ra đây thì ta có thể cho hai ngươi chết nhanh một chút”.
