Trong thời gian một tháng này, hễ có chút thời gian rảnh rỗi là nàng lại chạy tới chỗ Dương Khai, Dương Khai mang đến một tin tức bên ngoài làm cho nàng si mê, dù là chuyện lớn hay nhỏ nàng cũng hứng thú, nghe càng nhiều, nàng càng hướng về thế giới bên ngoài hơn, chỉ muốn ra lệnh đổi hướng di chuyển của chiến hạm ngay, hướng tới thế giới tuyệt vời đó.
Thấy nàng ngồi nghênh ngang trước mặt mình, tỏ ra rất muốn lắng nghe, Dương Khai cảm thấy rất đau đầu, á khẩu:
– Vũ Y, ta đến tinh Vực cũng chưa lâu, những gì ta biết và thấy đã nói cho cô rồi, chẳng có gì giấu cô cả.
Dương Khai thật sự chịu không nổi nàng, sự hiếu kỳ của một người có thể đạt tới mức này, không biết là nỗi buồn của nàng hay là nỗi buồn của mình nữa.
– Ngươi nghĩ đi, vẫn còn một số chuyện ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, chỉ cần là tin tức từ bên ngoài, cái gì ta cũng nghe.
Vũ Y không thuận theo cũng không buông tha, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm vào Dương Khai, vài lần trước khi nàng nói vậy, Dương Khai cố moi ra một vài chuyện nhỏ nhặt, để thỏa mãn sự hiếu kỳ của nàng, để đuổi nàng đi, hôm nay Dương Khai không định thỏa hiệp.
Cô nương này như một con sói ăn không biết no, hôm nay nếu như lại thỏa hiệp, nhất định sẽ lại có lần sau nữa.
– Hết rồi, thực sự là hết rồi, đến việc ta liếc mắt đưa tình với nữ nhân còn nói cho cô rồi, làm gì có chuyện gì chưa nói chứ?
– Nói chuyện này đi, ta muốn biết trong chuyện tình cảm thì nam nữ có gì khác so với U Ám Tinh này.
Vũ Y lại vô cùng hứng thú, không mày may gì để ý tới vẻ mặt đen như đáy nồi của Dương Khai.
Trong lúc quan trọng, Dư Phong liền chạy tới giải thoát cho Dương Khai.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của y, Vũ Y bỗng nghiêm mặt:
– Xảy ra chuyện gì rồi?
– Bên ngoài chiến hạm có một bầy Hắc Nham thú.
Vũ Y liền biến sắc, vội vàng đứng lên, vọt tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, sắc mặt trở nên càng khó coi.
Nàng cũng chẳng màng đến việc moi móc thông tin từ phía Dương Khai nữa, ội vàng đi ra ngoài cùng với Dư Phong.
Đợi bọn họ đi rồi, Dương Khai cũng lại gần cửa sổ nhìn, chỉ nhìn thấy bên ngoài có một đám yêu thú đen như mực tập hợp xung quanh chiến hạm, số lượng tối thiểu có ba bốn trăm người, đấy chỉ là trong phạm vi tầm mắt Dương Khai nhìn thấy được, bên ngoài tầm nhìn không biết là bao nhiêu.
Hắc Nham thú, trong giai đoạn này khi Dương Khai và Vũ Y nói chuyện, nàng đã từng nói qua, loài yêu thú này sinh sống trong Tinh Vực, sức sống dai dẳng, thích gặm nuốt khoáng thạch. Vì thế trên biển thiên thạch và ngôi sao chết hoặc Khoáng tinh, thường có thể nhìn thấy dấu tích của Hắc Nham thú.
Đám người Vũ Y gọi loại yêu thú đó là Tinh thú.
Cấp bậc của Hắc Nham thú không cao, yếu thì chỉ có cấp năm, tương đương với Thần Du Cảnh, cao nhất cũng không quá cấp bảy, là cấp bậc Thánh Vương Cảnh, phần đông là cấp sáu.
Khiến Vũ Y đau đầu chính là, Hắc Nham thú là loại yêu thú sống theo bầy đàn, hơn nữa thứ chúng thích gặm nuốt nhất không chỉ là khoáng thạch, mà còn là chiến hạm!
Thân chiếm hạm đều được luyện từ những khoáng thạch quý hiếm, rất hợp với khẩu vị của Hắc Nham thú, chúng da thô thịt dày, vô cùng khó tiêu diệt, ở U Ám Tinh có rất nhiều chiến hạm xuất hạm bị gặp nạn không phải vì phong ba bão táp mà phần lớn là đều vì gặp phải Hắc Nham thú.
Chiến hạm bị loại yêu thú này gặm nhấm sạch sẽ, võ giả bên trong chiến hạm không được bảo vệ, ắt sẽ thương vong. Nhiều năm nay, các thế lực lớn ở U Ám Tinh cũng vì loại tinh thú này mà tổn thất nghiêm trọng, họ đã liên kết với nhau vài lần để tiêu diệt chúng nhưng Hắc Nham thú nhiều như mầm non mùa xuân sau cơn mưa, cắt hết lứa này lại mọc lên lứa khác, bất luận thế nào cũng không thể tiêu diệt sạch được.
Có thể nói, Hắc Nham thú là kẻ địch lớn nhất của các võ giả ở U Ám Tinh, cũng là một cửa ải ngăn cản bọn họ thâm nhập vào Tinh Vực, hòa nhập vào thế giới muôn màu đó, nếu không giải quyết được cửa ải này, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện hòa nhập vào trong Tinh Vực.
Chiến hạm của Vũ Y chỉ là Thánh Vương cấp hạ phẩm, cơ bản không ngăn cản được hàm răng nhọn của Hắc Nham thú.
Cho nên vừa nghe nói có Hắc Nham thú bám theo, Vũ Y lập tức thay đổi sắc mặt.
Dương Khai đứng nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ một chút, cũng đi ra ngoài.
Sống một tháng ở đây, tuy hắn chưa hòa nhập được với chiến hạm này, nhưng cũng không có ai làm khó được hắn, suy cho cùng tu vi thật sự của hắn không cao, Vũ Y cũng cho phép hắn đi lại trên chiến hạm, chỉ cần không đi tới những nơi cơ mật là được.
Trên hành lang, các võ giả chạy nháo nhào báo nguy, một đám đằng đằng sát khí, Dư Phong đi đầu, họ chạy về một hướng rất có trật tự.
Rất nhiều người đều hùng hùng hổ hổ, miệng kêu phải quyết một trận tử chiến với Hắc Nham thú, thề sẽ tồn vong cùng với chiến hạm.
Tất cả đều làm ngơ coi như không nhìn thấy Dương Khai.
Đúng lúc này, chiến hạm lay động mạnh một hồi, sóng năng lượng khủng khiếp phát ra, tất cả võ giả đều ngoác miệng cười to, Dương Khai hướng ra cửa sổ nhìn phía ngoài, thì nhìn thấy một ánh hào quang trắng xóa, từ trong một bộ phận nào đó của chiến hạm bắn ra ngoài, đánh vào bầy Hắc Nham thú.
Hàng chục con Hắc Nham thú vây cùng một chỗ trong nháy mắt tan thành sương khói, hào quang đó đi qua đâu, không gian trở nên trống rỗng, không lưu lại gì tới đó.
Tinh pháo!
Mỗi một chiến hạm đều chở một loại bí bảo, hoàn toàn do thánh tinh cung cấp năng lượng, uy lực tuy vô cùng lớn không gì sánh nổi, nhưng lượng tiêu hao cũng lớn như vậy.
Dựa vào tài lực vốn có của đám người Vũ Y, e rằng chỉ có có thể kích phát một lần mà thôi.
Quả nhiên, tinh pháo bùng nổ khiến đám võ giả trên chiến hạm sôi máu lên, cửa khoang của chiến hạm từ từ mở ra, dưới sự dẫn dắt của Dư Phong, tất cả mọi người đều xông ra ngoài.
Ngay cả Vũ Y cũng không ngoại lệ, toàn thân nàng được phủ bởi một bộ bảo giáp màu lửa, trên bảo giáp có nhiều ngọn lửa bập bùng giống như có linh hồn, tỏa ra dao động năng lượng của Thánh cấp hạ phẩm, vẻ mặt kiên nghị.
Sau khi đợi những người này đi rồi, cửa khoang lại chậm rãi đóng lại.
Dương Khai phóng xuất thần niệm trên chiến hạm, phát hiện trên toàn chiến hạm nếu tính cả hắn thì chỉ còn lại tổng cộng không đến mười người, mười người này là nhân số thấp nhất duy trì sự vận hành của chiến hạm, những người còn lại đã đi tiêu diệt bầy Hắc Nham thú, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Thấy Hằng La thương hội giàu có quen rồi, đột nhiên nhìn thấy một đám người vì bảo vệ một chiến hạm Thánh Vương cấp hạ phẩm mà liều mạng, tâm trạng của Dương Khai không khỏi thấy lạ thường.
Nếu người trấn thủ trên chiến hạm là Tuyết Nguyệt mà không phải là Vũ Y, có lẽ nàng ta sẽ không vì chiến hạm mà chiến đấu, sự an nguy của nàng, còn quan trọng hơn nhiều cho với chiến hạm.
Tuy nhiên, nếu là chiến hạm của Tuyết Nguyệt, cũng không thể chỉ kích phát tinh pháo một lần, nữ nhân điên này chỉ có thể không ngừng kích phát tinh pháo, đánh đến khi làm cho bầy Hắc Nham thú thương tích đầy mình mới thôi.