“Đây…”
Quản lý trợn tròn mắt, chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể giải quyết nhanh gọn như thế, đây là chuyện mà con người có thể làm à?
Cho dù là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng không làm được.
Không đợi anh ta kịp phản ứng, Giang Nghĩa đưa tay ra nắm lấy cổ quản lý, dùng sức nắm chặt, sắc mặt quản lý liền đỏ bừng, không thể thở nổi, liều mạng đánh vào tay Giang Nghĩa.
“Buông, buông tao ra… tao, tao sắp không thở nổi rồi.”
Quản lý giống như một đứa bé bất lực vùng vẫy.
“Dừng tay.”
Một âm thanh hùng hồn truyền đến.
Giang Nghĩa nâng mắt nhìn sang, ông chủ anh Hải đang đứng cuối lầu hai.
“Rốt cuộc anh cũng chịu ra mặt rồi.”
Anh tiện tay hất một cái, người quản lý liền văng ra ngoài đập vào cái bàn, mấy người đang đánh bạc hoảng sợ đồng loạt né tránh.
Giang Nghĩa đi đến trước mặt anh Hải, hai người đối mặt bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau.
Anh Hải dò hỏi: “Giang Nghĩa, hình như là giữa chúng ta không có hận thù gì, cậu đến đây đập phá chỗ tôi, hình như không đúng cho lắm.”
Giang Nghĩa từ tốn nói: “Là các người ra tay trước.”
Anh Hải cười lạnh: “Được thôi, không nói tới chuyện này nữa, cậu nói đi, cậu đến đây tìm tôi làm gì?”
Giang Nghĩa hỏi: “Tôi nghe nói Đinh Phong Thành còn thiếu nợ anh mười lăm tỷ chưa trả?”
“Đúng.”
“Tôi trả cho anh ta.”