“Quỳ đến lúc nào cháu tỉnh ngộ thì thôi.”
Đinh Phong Thành đã bất đắc dĩ lại bất lực, anh ta không dám làm trái lại mệnh lệnh của Đinh Trung, nhưng mà anh ta không hiểu tại sao ông nội hận Giang Nghĩa đến tận xương tủy, vậy mà thái độ lại có thể thay đổi trong một khoảng thời gian ngắn như thế.
Chẳng lẽ Đinh Trung uống lộn thuốc rồi?
Đinh Phong Thành lắc đầu, không muốn nói nữa.
…
Thành giải trí.
Giang Nghĩa mặc một bộ quần áo giản dị sải bước đi vào trong, đi đến trước quán bar của anh Hải.
Đi xuyên qua lầu một lên trên lầu hai.
Ở đây vẫn giống như lúc trước, có đủ loại bài bạc.
Giang Nghĩa đứng trên đầu bậc thang đảo mắt nhìn một vòng, sau đó, bình tĩnh nói: “Kêu ông chủ của các người ra đây.”
Âm thanh không lớn, nhưng lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, mỗi một chữ đều truyền vào lỗ tai người khác rất rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nhìn Giang Nghĩa.
Người quản lý quán bar bước tới: “Có chuyện gì thì cứ nói với tôi.”
Giang Nghĩa không thèm nhìn anh ta một cái nào.
“Không nói với anh được, kêu ông chủ ra đây.”
“Ha ha, cậu là cái thá gì chứ? Tại sao ông chủ chúng tôi phải gặp cậu, tôi thấy cậu đến đây phá quán đúng không, có muốn tôi tìm người dạy cho cậu một bài học không hả?”
Lúc nói chuyện, có mấy người đàn ông vạm vỡ đi tới, vóc dáng bọn họ cao từ hai mét trở lên.
Đứng bên cạnh Giang Nghĩa, giống như mấy cây cột chọc trời.
