Mặt trời mọc ở phía tây à? Giang Nghĩa lại chủ động đứng ra giúp đỡ mình, không phải là nằm mơ đó chứ?
“Cậu nói thật?”
Giang Nghĩa chỉ cười mà không nói gì thêm, anh trực tiếp quay người rời khỏi từ đường.
Lúc đi đến cửa, trong lòng Đinh Trung dâng lên một cảm xúc ấm áp, nhịn không được mà lớn tiếng nói: “Giang Nghĩa.”
Người đi đến cửa dừng bước lại.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu.”
Giang Nghĩa cười lắc đầu, sải bước rời đi, chỉ để lại cho Đinh Trung một bóng lưng thẳng tắp.
Đây mới là dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.
Đinh Phong Thành trợn tròn mắt, đầu tiên anh ta sờ lên trán mình, sau đó lại sờ lên trán Đinh Trung.
“Cháu làm gì vậy?” Đinh Trung hất tay Đinh Phong Thành ra.
“Cháu sốt hay là ông sốt vậy, sao cứ như đang nói nhảm thế?”
“Ông nói nhảm cái gì?”
“Không phải cháu nghe nhầm à? Rõ ràng là lúc nãy ông mới cảm ơn Giang Nghĩa đó, ông nội, ông uống lộn thuốc rồi ư? Còn nữa, sao Giang Nghĩa vô duyên vô cớ giúp cháu làm cái gì, không phải là muốn âm thầm hại cháu đó chứ, thấy chúng ta như thế này thì lại đến bỏ đá xuống giếng.”
“Nói điên.” Đinh Trung gõ vào đầu Đinh Phong Thành: “Con người Giang Nghĩa tâm địa thiện lương, văn võ song toàn, sao cháu lại có thể nói xấu sau lưng người ta chứ?”
Hả?
Tâm địa thiện lương, văn võ song toàn?
Đinh Phong Thành cảm thấy mình như đang nằm mơ, ở đây là đâu vậy chứ?
“Ông nội, ông điên thật rồi?”